Trần Viện nhìn Chiến Bắc Hành còn không thèm để ý đó là mì mà Tô Tiêu Thất ăn còn dư lại, trong lòng sông cuộn biển gầm cực kỳ khó chịu.
Không bao lâu sau. Hai người cùng nhau đi ra.
Vành mắt Trần Viện có hơi hồng, cô nhìn Tô Tiêu Thất một cái, rồi lại ủy khuất nhìn Chiến Bắc Hành.
Miệng giật giật, cuối cùng chỉ yên lặng xoay người rời đi. Tô Tiêu Thất rất tò mò.
Trên đường về Trần Viện thu hút rất nhiều ánh mắt. Đối mặt với mỹ nữ như vậy, Chiến Bắc Hành nói gì đó? Hai người nói gì đó.
Tại sao Trần viện còn rớt nước mắt rồi rời đi?
“Bắc Hành. Cô…….”
Chiến Bắc Hành nhận trách nhiệm xách đồ, nhìn về phía nhà ga. “Chúng ta đi sớm một chút đi, còn phải chuyển sang xe buýt nữa.”
“Khu tập thể kia ở nơi hẻo lánh, đi muộn sẽ không có xe.”
Anh không muốn nói, Tô Tiêu Thất cũng không hỏi.
Ba người đi đến nhà ga rồi ngồi xuống xe. Lần này đi rất nhanh, hơn một giờ đã đến Mục Dương.
Sau khi đến Mục Dương. Thím Tần cùng bọn họ tách ra ngồi xe riêng.
Thím Tần luôn miệng cảm ơn Chiến Bắc Hành và Tô Tiêu Thất, “Cảm ơn hai người. Nếu không chuyến đi này cũng không thuận lợi như vậy.”
Biết đoạn đường có rất nhiều người mang phù hiệu trên tay áo lại đây để kiểm tra.
Thấy Chiến Bắc Hành mang theo bà cùng Tô Tiêu Thất, cho nên cũng không buồn hỏi một lời.
“Thím. Mọi chuyện rồi sẽ qua thôi, hãy chăm sóc tốt người nhà của thím. Về sau bọn họ đều sẽ rất tốt.”
Tô Tiêu Thất nhìn về phía mái tóc bạc của thím Tần, không nhịn được an ủi bà ấy. Thím Tần chỉ cho rằng Tô Tiêu Thất thuận miệng an ủi mình.
“Cảm ơn.”
“Tôi chỉ nói thật sự. con của thím về sau sẽ trở thành người nổi tiếng, chỉ cần sống qua mười năm.”
“Thật vậy sao?” Thím Tần kích động nhìn về phía cô, khóe mắt ẩn chứa nước mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-100.html.]
“Tôi không cần con nổi danh, chỉ cần ở bên gia đình, sống bình an khỏe mạnh là được rồi.”
“Mười năm, qua mười năm. Những điều thím muốn sẽ trở thành sự thật.” Tô Tiêu Thất hơi gật đầu.
“Cảm ơn.”
Hai người Tô Tiêu Thất cùng Chiến Bắc Hành đi ra nhà ga, đi được hai dặm. Mới đi tới một trạm xe buýt.
Đau nhức chân, Tô Tiêu Thất oán giận nói: “Tại sao không ngồi xe ở nhà ga?”
“Nơi chúng ta muốn đi tương đối xa. Nhà ga lại không có xe buýt đi thẳng.” Chiến Bắc Hành cúi đầu an ủi: “Chờ đến khi tới khu tập thể thì tốt rồi.”
Tô Tiêu Thất bĩu môi, cũng chỉ có thể chờ xe ở chỗ này.
Đợi khoảng nửa giờ. Mới có một chiếc xe buýt lại đây. May mắn là, trong xe cũng không có bao nhiêu người.
Chiến Bắc Hành để Tô Tiêu Thất đi lên trước, còn bản thân anh xách túi da rắn cùng bao tải lên xe, trên cổ còn đeo một cái túi lớn.
Tay xách theo túi da rắn còn cầm thêm một cây sào.
Lên xe, Tô Tiêu Thất đi mua vé xe.
Người bán vé nhíu nhíu mày, “Đến nơi nào?”
“Khu tập thể Thanh Dương Lộ.” Chiến Bắc Hành trả lời.
Người bán vé thấy vẻ mặt mờ mịt của Tô Tiêu Thất, không vui lớn tiếng hỏi: “Hai người đi cùng nhau sao?”
“Đúng vậy, tôi không thể đi cùng quân nhân được sao?” Tô Tiêu Thất thấy thái độ của người bán vé không tốt, cơn nóng giận lập tức xông lên.
Người bán vé trợn trắng mắt, xé hai phiếu đưa cho cô.
Hung tợn nói:”Hai xu.”
“Anh có uống lộn thuốc không? Tâm tình không tốt thì lăn trở về nhà phát hỏa với vợ của anh, nếu còn mắng tôi nữa thì tôi sẽ đánh anh.” Tô Tiêu Thất đưa hai xu tiền qua. Cô hung ác trừng mắt liếc nhìn, vén tay áo lên muốn đánh nhau.
Chiến Bắc Hành:…….
Tài xế lái xe nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, “Không muốn đi thì xuống xe.”
“Bà cô của tôi không xuống xe, thì anh có thể làm gì? Dù sao thì cũng là anh không đúng, làm người bán vé nhưng một chút ý thức phục vụ nhân dân cũng không có.”