BỨC HỌA PHỒN HOA CHỐN KHUÊ CÁC - 2
Cập nhật lúc: 2025-05-03 05:44:12
Lượt xem: 1,235
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
Cập nhật lúc: 2025-05-03 05:44:12
Lượt xem: 1,235
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
Đại tỷ còn định nói gì đó, nhưng phụ thân đã vung tay cắt lời.
“Đã thế thì để thế gian thay ta dạy dỗ ngươi!”
Đêm ấy, đại tỷ bị trói tay chân, nhét vào kiệu nhỏ màn xanh, đày ra biệt trang.
Mẫu thân gọi bốn tỷ muội còn lại đến bên, tay cầm kéo vàng, thong thả tỉa cành hải đường quý trong chậu.
“Các con có biết vì sao nữ nhi thế gia đều phải học cầm – kỳ – thư – họa không?”
“Không phải để các con làm ra vẻ phong nhã.”
“Mà là để các con hiểu: cái gọi là phong nhã rung động lòng người, thường ẩn chứa lựa chọn tàn khốc nhất.”
Bà bỗng ngẩng đầu, ánh mắt đảo qua bốn người chúng ta.
“Con gái phủ Tể tướng có thể nói đến tình cảm, nhưng chỉ được phép trong rèm gấm thêu phượng, trên phả hệ xứng đôi vừa lứa.”
"Các con đã ghi nhớ chưa?"
Chúng ta đồng loạt dập đầu đáp vâng.
Chưa đầy một tháng, đại tỷ gửi thư về.
Trên giấy loang lổ vết lệ, chữ chữ đều mang nỗi ăn năn.
Mẫu thân xem xong, liền ném vào lò xông hương, ngọn lửa l.i.ế.m lên, hóa thành cánh bướm đen bay lượn.
Đúng lúc ấy, nhị tỷ dâng lên khăn thêu, mẫu thân tiếp lấy, như vô tình nói:
“Sang năm con cũng nên bắt đầu xem mắt rồi, đã để ý công tử nào chưa?”
Nhị tỷ nép vào lòng mẫu thân, nũng nịu nói:
“Con tuy ngu muội, cũng biết ‘nữ giới’ dạy rằng: thanh nhàn trinh tĩnh, giữ tiết đoan trang.”
“Chuyện hôn nhân đại sự, đương nhiên phải do cha mẹ làm chủ, con chỉ mong được ở bên phụ mẫu thêm vài năm hiếu thuận.”
Nhị tỷ tuy không rực rỡ như đại tỷ, nhưng lại có ánh mắt linh động, biết đối nhân xử thế đúng mực.
Ánh mắt mẫu thân lóe lên tia hài lòng, ôm lấy nhị tỷ, dịu dàng bảo:
“Ba hôm nữa yến hoa ở phủ Hàm Vương, con cùng ta đi một chuyến.”
Ta hiểu, đây là một cuộc giao dịch không cần nói ra lời.
Đây chính là quy củ nhà thế gia đại tộc.
Từng lời nói, từng hành động đều mang ý nghĩa sâu xa, đến cả tình yêu thương mẫu tử, cũng ẩn chứa đầy toan tính.
03
Một ngày mùa thu, cuối cùng đại tỷ cũng được đón trở về phủ.
Đóa “Cẩm tú Trường An” từng rực rỡ át cả muôn hoa ngày trước, giờ chỉ còn da bọc xương, tiều tụy đến mức cơn gió nhẹ cũng có thể cuốn bay.
Nàng quỳ trên nền gạch bạch ngọc dập đầu, trán dính đầy tro bụi mà chẳng hề hay biết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/buc-hoa-phon-hoa-chon-khue-cac/2.html.]
Phụ thân ngồi trên ghế Thái sư cao lớn, đôi tay từng nâng râu tán thưởng khi kiểm tra việc học ngày trước, giờ chỉ lặng lẽ xoa viền chén trà.
Đến cú dập đầu thứ tám, nhị tỷ tiến lên đỡ nàng dậy.
“Phụ thân, sai lầm gì cũng là do tên thư sinh họ Tạ kia, đại tỷ đã biết lỗi rồi, xin người hãy tha thứ cho tỷ ấy.”
Nàng nhẹ nhàng lau vết bẩn trên trán đại tỷ bằng khăn tay.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
“Tỷ ấy cũng thật thà quá, nếu trán mà để lại sẹo thì không chỉ hủy dung mạo, mà truyền ra ngoài còn khiến người ta tưởng nhà mình bạc đãi nữ nhi.”
Câu nói ấy khiến sắc mặt phụ mẫu đều tối sầm lại.
Đại tỷ nhân cơ hội nắm lấy tay nhị tỷ, nước mắt rưng rưng nơi khóe mi.
“Sau này tỷ nhất định sẽ đồng lòng cùng muội, hết lòng phụng dưỡng phụ mẫu.”
Từ đó về sau, tuy đại tỷ được trở lại khuê phòng, nhưng không còn lấy lại được sự ưu ái của phụ thân.
Càng như thế, nàng càng chăm chỉ hơn.
Sáng sớm luyện chữ, nửa đêm múa kiếm, giữa trưa xem sổ sách.
Mỗi lần ra ngoài, các công tử Trường An thi nhau ném quả vào xe ngựa để chiêm ngưỡng dung nhan.
Khi mẫu thân tham dự yến tiệc, hai tỷ tỷ luôn kề cận bên cạnh.
Đại tỷ diễm lệ khuynh thành, nhị tỷ thì lanh lợi khéo léo.
Một ánh mắt là ngâm thơ, ba câu là hóa giải lúng túng trong bữa tiệc.
Ta mơ hồ nhận ra: mỗi lần hai người sóng vai đi cùng, khi tay áo chạm nhau, đều ẩn chứa vài phần không dễ nhận ra của sự đối đầu ngấm ngầm.
Vào tháng Chạp, trong cung tổ chức yến hội thưởng mai.
Hai tỷ tỷ cùng phụ mẫu tiến cung.
Khi khúc “Nghê Thường Vũ Y” vang lên, chỉ thấy đại tỷ vung tay áo dài, múa như kinh hồng sợ sét, bước như dẫm trăng mà đi.
Vũ điệu vừa kết thúc, cả đại điện tĩnh lặng như tờ, đến mức hoàng đế ngồi trên long ỷ cũng quên cả uống rượu.
Thánh thượng mân mê chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay cái, hồi lâu mới nói:
“Khổng ái khanh dạy được con gái giỏi, khiến các công chúa trong cung cũng hóa son phấn tầm thường.”
Phụ thân vừa nghe, lập tức rời chỗ quỳ xuống.
“Thần thật kinh sợ.”
“Công chúa là cành vàng lá ngọc, như trăng sáng trên trời. Tiểu nữ nhà thần chỉ là ánh sáng yếu ớt nơi đất đá, sao dám tranh sáng cùng trăng?”
Thánh thượng long nhan đại duyệt, lập tức ban ngự tửu và hỏi đại tỷ:
“Ngươi tên là gì?”
“Thần nữ tên gọi Như Chương.”
“Tên ‘Chương’ nghe cứng quá. Trẫm thấy ngươi múa uyển chuyển như chim, hay là đặt tên ‘Phiên Phiên’, ngươi có thích không?”
Vui lòng mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo lỗi đúng sẽ được thưởng ngay 1,000 xu.
Đối với mỗi báo cáo "Truyện không chính chủ" chính xác sẽ nhận ngay 10,000 xu.