Boss Tận Thế Xuyên Thành Nữ Thanh Niên Trí Thức - Chương 97: Đắp người tuyết đi
Cập nhật lúc: 2025-08-14 10:40:07
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Người khác thấy vẻ xinh của cô, nhưng chỉ cô mới trái tim đen tối và đáng sợ đến mức nào, thủ đoạn của cô cũng đen tối và bẩn thỉu đến mức nào.
Cho nên cô vẫn luôn ở nơi bới móc, tính toán hại .
Chuyện đó giống như cô là một cao thủ võ lâm, mà đánh với một đứa trẻ mới tập , cảm giác như thế là quá bắt nạt người khác.
Cô rất vất vả để thoát khỏi xiềng xích của nhà họ Phong, còn toan tính tranh giành quyền lực nữa, cô chỉ một giản dị, trong sáng.
Cho chính mình trái tim tự do, bình thản, sống cởi mở, thẹn với lương tâm, thoải mái và ấm áp ánh nắng mà phải là một chỗ có thể ẩn giấu cảm xúc.
Thế nhưng, cây lặng mà gió chẳng ngừng, ở nơi nào thì sẽ luôn tranh chấp.
Vì , Phong Tri Ý bực bội:
“Hy vọng đây là cuối cùng.”
Cô sợ rằng sẽ trở như , cô thực sự mệt mỏi với tất cả những cuộc tranh đấu và hỗn loạn .
AI im lặng một lúc, nên an ủi cô thế nào, nên lúng túng chuyển chủ đề đột ngột:
"À! Ngoài trời đang tuyết! Chủ nhân, ngày mai chúng săn tuyết ?"
Phong Tri Ý giật , đó bật :
"Được!"
Sáng sớm hôm , Phong Tri Ý bước khỏi gian, mở cửa sổ ngoài, quả nhiên thấy một thế giới phủ đầy màu bạc, tuyết lớn vẫn ngừng rơi.
Phong Tri Ý nhanh chóng trang cho bộ đồ lót giữ ấm, quần chống lạnh, áo khoác rộng, mũ, khăn quàng cổ và găng tay, cô mở cửa và thấy bác Bành và Bành Nha Nha cũng vừa .
“Nha Nha, nào, chúng cùng đắp tuyết nhé!”
Bác Bành cầm một chiếc thúng lớn với vẻ mặt buồn :
“Sao đắp tuyết thế? Hôm nay là ngày g.i.ế.c lợn Tết, lấy thịt lợn thôi. Nếu muộn quá thì sẽ thịt ngon ."
Mấy ngày , đại đội nhắc nhở rằng ngày hôm nay sẽ g.i.ế.c lợn, Phong Tri Ý cũng điều đó, nhưng:
“Không là trang trại lợn trang trại gà, là xã viên góp tiền hợp ́c ? Cuối năm sẽ chia hoa hồng, thanh niên trí thức chúng cháu cũng phần ?”
“Những thứ đó .”
Bác Bành gật đầu, đó giải thích:
“ g.i.ế.c lợn Tết dịp cuối năm là phúc lợi của đại đội. Mọi đều một phần và nhận theo công điểm, một nghìn công điểm một cân, bác với Nha Nha cộng lại có thể nhận được hai cân.”
Vậy nên cô chỉ thể nhận hơn ba lạng một chút?
Phong Tri Ý tranh thủ thời gian cầm cái rổ nhỏ lên, cô bối rối cùng với nhà bác Bành.
Vừa khỏi cửa, một trận gió tuyết thổi ập mặt khiến cô giật , gió tạt trúng, cô hoài nghi nhân sinh:
Mới sáng sớm cần mạo hiểm xếp hàng cả nửa ngày trời chỉ vì nhận ba lạng thịt ?
Mình thiếu thịt để ăn ? Mình thiếu !
Có điều bác Bành và Bành Nha Nha, hai vui như nhặt vàng, cô kìm nén sự nghi ngờ của , lặng lẽ theo.
Mổ lợn tết cũng ở nhà ăn lớn, từ sáng sớm ít mặc kệ giá rét xếp hàng.
Mọi vui sướng hân hoan, thỉnh thoảng ngẩng đầu mong đợi, xem xem còn đợi bao nhiêu lâu nữa mới đến lượt , giống như mong chờ tết .
Phong Tri Ý tìm thấy đội sản xuất của , xếp một hàng dài .
Cô ngoan ngoãn xếp hàng ở phía , lắng những khác hỏi thể nhận bao nhiêu thịt heo.
Đầu năm nay, con nít đời nhiều, hầu hết đều là những gia đình ba bốn thế hệ sống chung với , một nhà ít nhất cũng hơn mười miệng ăn, nhiều thì đến ba mươi, bốn mươi miệng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/boss-tan-the-xuyen-thanh-nu-thanh-nien-tri-thuc/chuong-97-dap-nguoi-tuyet-di.html.]
Lao động khỏe mạnh kiếm ít nhất một nghìn năm trăm công điểm trở lên trong một năm, mấy đứa trẻ và phụ nữ lớn tuổi cũng hơn một nghìn điểm.
Cho dù là trẻ con từ mười lăm tuổi trở xuống, cũng vài trăm công điểm.
Cứ tính như , một đại gia đình mấy chục miệng ăn thì quanh năm suốt tháng ít nhất cũng hơn mười nghìn công điểm.
Vậy thì thể nhận hơn mười cân thịt heo miễn phí, khó trách họ vui vẻ đến thế.
Phong Tri Ý chậm rãi bước lên theo hàng, lắng xung quanh đều là tiếng , sự chất phác trong cuộc sống bình dị khiến cho cô khỏi cong cong khóe môi mỉm .
Khi đến lượt cô cũng là lúc mổ một con heo mới.
Con trai của đội trưởng Vương đang chia thịt, ngẩng đầu lên thấy cô, khi cân ba lượng hai thì lập tức cắt thêm cho cô một miếng thịt mỡ, Phong Tri Ý thấy vội vàng cản :
"Không cần, cần! cần thịt mỡ! Có thể cắt cho một ít thịt đòn gánh ? Ít một chút cũng ."
Thịt đòn gánh theo cách của những ở đây, chính là thịt sườn.
Con trai của đội trưởng Vương sợ cô hiểu, còn cố tình vẫy vẫy tảng mỡ trong tay, giải thích:
"Mỡ ngon lắm! chất béo nhiều! Có thể thắng thành mỡ, thắng thành mỡ thể dùng để xào đồ ăn ít nhất mấy tháng đấy!"
Phong Tri Ý , cảm ơn ý của , đó giải thích:
" thích ăn thịt nạc."
"Vậy !"
Con trai của đội trưởng Vương thấy cô vẫn "một mực cố chấp", nên thể gì khác hơn ngoài việc "vô cùng đau đớn" mà cắt cho cô một miếng thịt sườn, thấy miếng thịt nhỏ như thì nhắc nhở:
"Nếu còn đủ, cô còn thể dùng tiền mua miếng khác, coi như là lợi tức của cả đại đội, cần phiếu thịt."
Phong Tri Ý dùng rổ nhận lấy thịt heo đưa, như thế mắt cô sáng lên.
" còn thể mua một cái đầu heo ? Còn một ít sườn lợn rán, xương, lòng lợn các thứ nữa."
Một cái đầu heo hun khói, thể đủ để ăn trong cả một thời gian dài.
"Được."
Con trai đội trưởng Vương chỉ chỉ sang bên cạnh.
"Cô cần mua cái gì thì đến chỗ thu chi đằng đăng kí, lát về sẽ đưa đến cho cô."
"Được, cảm ơn ."
Phong Tri Ý vội vàng chạy tìm chỗ thu chi để đăng ký.
Phong Tri Ý một cái đầu lợn lớn nhỏ đều , bốn cái móng lợn, một ít sườn và lòng lợn, cô dặn dò đội sản xuất những gì họ bán thì thể giao hết cho cô.
Còn nếu khác , thì thể ưu tiên cho khác .
Sau khi dặn dò xong, Phong Tri Ý cầm theo miếng sườn nhỏ xuyên qua đám đông.
Nhìn qua khắp nơi đều là đen kịt, cô nhóm của bác Bành đang ở nên định về .
Có điều, cô rời khỏi nhà ăn lớn, thì thấy một nhóm đang bủa vây Mạnh Tây Châu, một đàn ông cao to lực lưỡng giật lấy rổ thịt lợn, đó còn đẩy ngã lên mặt đất đầy tuyết.
Phong Tri Ý hề đắn đo mà vội chạy dìu , đồng thời ngẩng đầu giận dữ đàn ông :
"Anh gì mà đẩy ngã ?!"
Bởi vì mổ lợn tết mà lúc tại sân phơi lúa ngoài nhà ăn, tấp nập.
Dường như đối phương ngờ đến sẽ mặt giúp đỡ Mạnh Tây Châu nên sửng sốt, đó vô cùng hùng hồn :
"Thằng đó cha thương ! Phải bồi thường thuốc men, chỉ bắt nó đền bằng một ít thịt lợn, là hời cho nó !"
Phong Tri Ý liếc mắt , quả nhiên đằng đàn ông là thư kí Tiền già nua ốm yếu, cả ông lấm lem bùn bẩn, một tay ông đỡ lấy lưng, kêu to: