Boss Tận Thế Xuyên Thành Nữ Thanh Niên Trí Thức - Chương 91: Giả vờ đáng thương
Cập nhật lúc: 2025-08-14 10:40:01
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Có lẽ vì Phong Tri Ý AI ân cần chỉ bảo, nên từ trong thái độ vô cùng tủi tự nhiên mà cô thấy vẻ giả vờ đáng thương của .
vì , cô hề cảm thấy chán ghét tức giận, ngược còn thấy đáng yêu, thậm chí còn sinh lòng thương tiếc:
"Đại đội trưởng cũng quan tâm ?"
Mạnh Tây Châu nhẹ nhàng :
"Ừ".
“Nếu ai quản.”
Phong Tri Ý suy nghĩ một lúc, nếu cô ở vị trí của Mạnh Tây Châu thì sẽ .
“Vậy thì đánh trả ! Dù thì cũng ai quan tâm, nên đương nhiên ai nắm đ.ấ.m mạnh hơn sẽ theo người đấy.”
Mạnh Tây Châu ngẩng đầu cô đầy kinh ngạc, sâu thẳm trong ánh mắt chút vui vẻ:
“Một khi đánh trả, thì sẽ nhiều để ý đến , vốn dĩ là thành phần , nếu như phạm một chút sai lầm, thậm chí nếu chỉ là một sai sót nhỏ, cũng sẽ phóng đại lên một trăm .”
Phong Tri Ý nhất thời nên lời, nhưng điều cô thể hiểu .
Đây chẳng khác nào là con trai của một tên tội phạm, một khi phạm sai lầm, thì vô sẽ ở đỉnh cao đạo đức mà chỉ trích : Nhìn xem, quả nhiên là con của một tội phạm.
Bởi vì xuất của , ở thời đại , chính là tội.
“Lương thực thì ?”
Phong Tri Ý chú ý tới căn nhà, bốn bức tường trống trơn và dấu vết của lương thực.
cô nhớ công điểm của thấp, chắc chắn thể kiếm nhiều lương thực:
“Không lương thực cũng bị lấy đấy chứ?”
"Cái thì ."
Mạnh Tây Châu giải thích :
"Trước đây vài năm bọn họ sẽ lấy cớ mượn gió bẻ măng để lấy lương thực.”
“ mấy năm gần đây, bọn họ chỗ thứ gì tốt cả, bọn họ kiếm cớ nên thể quang minh chính đại đến cướp lương thực được."
"Vậy còn được."
Phong Tri Ý gì thêm về chủ đề mà đưa cho chiếc sọt cô mang theo.
"Trong một, hai ngày đầu tiên khi điều trị chân, thể sẽ đau đến mức thể cử động nữa, vì đã chuẩn đồ ăn cho .”
Mạnh Tây Châu cười, nhận lấy từ chối, xoay nhấc một đầu giường lên.
Bên giường giấu một chiếc hộp gỗ lớn, khi mở sẽ thấy hai ngăn trái , một bên đựng thức ăn, một bên đựng quần áo và nhu yếu phẩm hàng ngày.
Phong Tri Ý trong, lập tức vui vẻ :
“Đồ đạc giấu ở đây à?”
Bộ quần áo cô mua cho mùa hè và một ít đồ ăn đều bỏ đó.
“Ừ.”
Mạnh Tây Châu lấy từng thứ trong sọt , giống như đang cầm bảo bối, đó giấu từng thứ một hộp gỗ.
Những món trong sọt bao gồm mạch nha, trái cây đóng hộp, sữa bột, bánh kẹo, các loại thịt khô và bánh quy trái cây sấy khô, thậm chí còn cả một chiếc radio.
Mạnh Tây Châu kinh ngạc nhìn cô:
“Sao đưa cho cả cái ?"
"Cái là lão thủ trưởng cho , cũng một cái , cần nữa."
Phong Tri Ý thản nhiên , thực AI sẽ tự động nhận tin tức từ thế giới , cô thật sự cần mấy thứ đồ cổ .
"Anh cứ giữ cái . Khi buồn chán thì dùng nó để g.i.ế.c thời gian."
Mạnh Tây Châu dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chiếc đài radio mới toanh, đó vô cùng cẩn thận đặt nó bên cạnh gối đầu.
“À đúng , còn cái .”
Phong Tri Ý cởi chiếc áo khoác quân đội dày đang mặc đặt lên giường:
“Cái to và nặng quá, mặc nổi, đưa cho vậy. Dù cũng nhiều quần áo, sẽ cảm thấy lạnh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/boss-tan-the-xuyen-thanh-nu-thanh-nien-tri-thuc/chuong-91-gia-vo-dang-thuong.html.]
Lão thủ trưởng chắc sợ cô lạnh nên gửi cái cho cô để buổi tối dùng chăn.
Mạnh Tây Châu liếc chiếc áo khoác quân đội mới toanh giường, ánh sáng lóe lên trong mắt giống như yêu thích mà vui mừng.
Anh xổm ngước cô, như là đang mặt trời, mặt trăng, ngôi đỉnh đầu của .
“Sao cái gì cô cũng cho ?”
“Không có!”
Phong Chi Ý thẳng thắn phản bác:
“Những thứ đều là đô cần đến.”
Những thứ để ở chỗ cô dần dần sẽ cũ hỏng và vứt hết, vậy đưa chúng cho cần chẳng là điều ?
Mạnh Tây Châu bất đắc dĩ , đây đều là đồ , cô ấy thể dùng?
Có thể vì cô thiếu gì nên nhận lấy bộ.
Mạnh Tây Châu rũ mắt xuống, giấu vẻ vui mừng và sự tính toán hàng mi.
Như thế là ngày càng dính dáng đến một cách sâu đậm hơn, càng ngày càng cách nào dứt bỏ đúng ?
Sau khi Mạnh Tây Châu thu dọn đồ đạc xong, Phong Tri Ý lấy từ trong ba lô một bình thuốc :
“Đây, chờ khi chữa trị cho xong thì mỗi ngày uống một viên, thể giúp hồi phục lại xương cốt.”
Đây là thuốc bổ đặc chế cô trong gian, tranh cho trong lúc dưỡng bệnh thì dinh dưỡng đủ. “Ừ.”
Mạnh Tây Châu nhận và giấu bình thuốc gối, thấy cô từ trong ba lô lấy một cuộn kim châm.
“Kim châm này cô lấy ở vậy?”
Không thấy cô dùng lá thông để châm cứu ?
“Lão thủ trưởng đưa cho lúc ở tỉnh.”
Phong Tri Ý lưng lại, khử trùng từng cây kim châm một:
“Được , bây giờ xuống , xắn ống quần lên, đắp chăn vào, để lộ cái chân cần chữa là được. Chuẩn bị xong thì nói với một tiếng.”
Mạnh Tây Châu thấy cô lưng lại, nhẹ nhàng mỉm .
Anh lời lên giường, kéo chăn lên, cầm chiếc áo khoác ngoài mà cô mới cởi đưa lên mũi hít thật sâu, cho đến khi mũi tràn ngập mùi thơm của cô, Mạnh Tây Châu cuối cùng mới hài lòng nói với cô:
“Được rồi”
Lúc Phong Tri Ý mới cầm kim châm tiến tới, nhéo nhéo xương chân dị dạng của , ngước mắt :
“Sau khi đ.â.m kim vào, thể sẽ đau nhức, hãy chịu đựng một chút.”
Mạnh Tây Châu đỏ mặt khi tay cô chạm chân , nhưng ngọn đèn dầu trong phòng quá mờ nên thể thấy, cố chịu đựng sự khô nóng mặt và tai, dùng ánh mắt dịu dàng cô, khẽ gật đầu.
Lúc Phong Tri Ý mới tìm vị trí đùi của ấy để đ.â.m kim xuống.
Thực cô châm cứu, nhưng việc chữa trị chủ yếu dựa dị năng, châm cứu chỉ là dùng kim châm huyệt vị để đưa dị năng vào ́ch xương đùi của mà thôi.
Vốn dĩ cô bẻ gãy xương và cải tạo xương chân, như sẽ nhanh hơn, qua một đêm là xong.
như quá đau đớn, cô sợ thể bình thường của chịu nổi nên quyết định dùng dị năng từ từ điều chỉnh xương chân của ấy thẳng .
Mặc dù cách này cũng đau đớn nhưng nhẹ nhàng hơn nhiều so với cơn đau do gãy xương, tuy việc điều trị sẽ lâu hơn và rắc rối hơn nhưng khá giống như châm cứu trị liệu thông thường.
Sau khi Phong Tri Ý châm xong, cô ngẩng lên và thấy đã đau đến chảy mồ hôi đầy đầu, môi ́i nhợt nhưng khuôn mặt vẫn dịu dàng cô, khóe miệng nhếch lên và đôi mắt rực rỡ như những ngôi lấp lánh.
Phong Tri Ý xoa bóp xương chân truyền dị năng chân để tiếp tục trị liệu, mỉm hỏi :
“Anh thấy đau ?”
Cưỡng chế nắn xương sẽ đau đớn, nhẹ nhàng, chậm rãi, từng chút một mà nắn thẳng.
Mạnh Tây Châu yếu ớt :
"Cũng được."
“Có thể chịu đựng là được rồi.”
Phong Tri Ý thở phào nhẹ nhõm:
“Kiểu điều trị ít nhất kéo dài một tháng, từ nay về mỗi lúc trời tối sẽ đến đây.”