Boss Tận Thế Xuyên Thành Nữ Thanh Niên Trí Thức - Chương 90: Bắt thỏ hoang
Cập nhật lúc: 2025-08-14 10:39:48
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mà ngược , ở trong núi sâu cô gặp qua vài loài thú lớn, ví dụ như heo rừng, hổ... các kiểu.
Mấy thứ cô cũng nên bắt mang về, vì cô luôn con mồi nào.
"Ở bên ."
Mạnh Tây Châu chỉ chỉ về phía tây:
"Núi phía bên mười mấy thôn xóm, nạn đói mấy năm nay, cây cối núi đều tìm nhỏ sạch, thú hoang bắt sạch thì bộ chạy trong núi sâu.”
“Ngay cả bây giờ, con vẫn thường xuyên dựa núi để kiếm ăn, động vật hoang dã cũng dám chạy khỏi rừng sâu nữa.”
“Đương nhiên cô thể thấy. chân núi bên thôn xóm, núi bên đó cũng thưa thớt, một hai năm nay, động vật hoang dã nơi đó mới dần dần xuất hiện .”
Nói xong hỏi cô:
"Cô qua xem một chút ? Măng mùa đông bên đó cũng nhiều hơn và hơn. Bên mới mọc đào, dễ tìm.”
"Đi dạo một chút ."
Phong Tri Ý vội vàng thúc giục , ngọn núi bên cô dạo khắp nơi , núi bên thì từng qua.
Mạnh Tây Châu dẫn cô dạo hơn nửa ngày ở núi tây, chỉ đào hơn nửa sọt măng mùa đông, nấm và củ từ hoang, mà còn may mắn bắt hai con gà rừng.
Một con hai nướng ăn buổi trưa, còn một con bảo Phong Tri Ý mang về buổi tối thêm món.
Cuối cùng, đến tổ thỏ, bắt hai con từ tám con thỏ nhỏ, hai mới một một xuống núi, trở về thôn.
Chỉ là, mới bước trong sân nhà họ Bành, bác Bành tỏ nghiêm nghị kéo cô qua một bên nhỏ giọng hỏi:
"Sáng nay cháu với cháu dâu thứ hai nhà họ Hứa xảy tranh chấp ?”
Phong Tri Ý sửng sốt, suy nghĩ nửa ngày cũng nhớ :
"Dạ, cháu dâu thứ hai nhà họ Hứa là ai ạ?”
Bác Bành nghĩ cô đối với nhân khẩu trong thôn rõ lắm, thì giải thích tỉ mỉ:
"Chính là vợ của Hứa Quốc Xương, con gái nhà họ Hà gả qua tên Hà Mỹ Lệ. Năm nay ngày 1 tháng 5 kết hôn, lấy đồng hồ của cháu trả ý.”
"À, cô ạ!"
Phong Tri Ý nhớ tới buổi sáng cô chỉ đối phương một cái, tính là tranh chấp:
"Không , ạ?”
Bảo lúc cô mới thôn, ánh mắt cô chút quái lạ, rõ ràng chuyện gì đó.
Nghe liên quan đến cô, bác Bành thả lỏng cơ mặt:
"Buổi sáng con bé họp xong đột nhiên kêu đau bụng, trở về nghỉ ngơi một lúc cũng thấy đỡ, về còn thấy máu, vội vàng đưa đến bệnh viện thị trấn, đến bây giờ còn trở về, sợ là gặp vấn đề nhỏ.”
Nếu như là vấn đề nhỏ, vốn dĩ sẽ đưa đến bệnh viện, càng sẽ đêm trở về, dù viện tốn tiền mà!
Đến bệnh viện và thậm chí nhập viện, đối với các gia đình nông thôn, đó là một chi phí "cao cấp sang trọng".
"Mà bác thấy đồn rằng do cháu chọc giận."
Bác Bành thật cảm thấy khả năng, thanh niên trí thức Trần hiền lành, cho dù mâu thuẫn với khác, cũng chỉ dựa theo điều lệ và dùng đạo lý để giải quyết, sẽ lớn tiếng khác, chứ đừng là mắng chửi .
Phong Tri Ý giật , chứ? Cô chỉ một cái, thể cho đối phương tức giận đến chảy m.á.u ?
Chuyện sợ là đối phương vốn tật gì đó nên đẩy lên cô nhỉ?
Suy nghĩ một chút, cô cảm thấy một chuyện khá , Phong Tri Ý kể với bác Bành đại nương một ít tình huống cụ thể lúc sáng:
"Buổi sáng, cháu vô ý một đám nghị luận , nên cháu bọn họ một cái, cháu dâu thứ hai nhà họ Hứa cũng ở trong đó.”
“Lúc cháu cũng tranh luận với bọn họ, chỉ lướt qua từ xa rời , đến mức khiến cô tức giận đến chảy m.á.u nhập viện chứ?”
Hà Mỹ Lệ đó từ đậu phụ ? Không thể ?
Kể cả là từ đậu phụ, thì một cái cũng sẽ hỏng, khi nào là khác đụng cô ?
Bác Bành thì nhíu mày:
"Với cái nết của nhà họ Hứa , nếu việc gì thì , chứ nếu chuyện gì thì sợ là sẽ tìm đến gây phiền phức cho cháu.”
"Không ạ, cháu ăn ngay thẳng, sợ những kẻ xa ."
Phong Tri Ý lơ đãng, cô để ý thiệt thòi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/boss-tan-the-xuyen-thanh-nu-thanh-nien-tri-thuc/chuong-90-bat-tho-hoang.html.]
Cho dù đối phương thật sự chỗ dựa thì chuyện chứng cứ, thật sự thể đổ lên đầu cô ?
Lý nào thế? Chẳng lẽ đạp lý là giở trò đồi bại ?
Phong Tri Ý bỏ qua chuyện đó, cô tháo sọt tre xuống:
"Bác, cháu tìm một ít đồ .”
Nói xong, cô mở nắp sọt cho bác gái xem.
Bác Bành thấy gà rừng và thỏ rừng thù ánh mắt kinh ngạc lóe sáng lên.
"Ôi! Cái ở ? Đã nhiều năm bác thấy .”
"Ở phía núi tây bên ạ."
Phong Tri Ý bắt gà rừng đưa cho bác Bành:
"Buổi tối cho nhà thêm thức ăn ạ, thỏ thì giữ nuôi dưỡng, chừng thể nuôi một tổ thỏ nhỏ đó ạ.”
“Được!”
Bác Bành mừng rỡ tiếp nhận:
"Vậy chút nữa bác kiếm thêm chút lá rau tươi, thỏ nuôi , thì cắt lông thỏ thể đổi tiền. Còn gà rừng ..."
Bác Bành cúi đầu một chút, cảm thấy tiếc:
"Cũng để nuôi . Món ăn tối nay bác sẵn , hôm nào nuôi béo tính tiếp.”
"Vâng ạ."
Phong Tri Ý thấy cả, buổi trưa cô ăn , mang về chủ yếu là cho bác Bành và Nha Nha nếm thử.
Bác Bành vui vẻ ôm gà rừng chuồng gà:
"Vậy cháu mau thu dọn , chuẩn rửa tay ăn cơm. Nha Nha chơi , để bác gọi nó về.”
"Vâng."
Phong Tri Ý xách sọt tre bếp.
May là mùa đông đều ngủ sớm, bữa tối bao lâu thì cả thôn đều yên tĩnh.
Phong Tri Ý chuẩn một sọt lớn đồ đạc, cô nhảy khỏi cửa sổ và lẻn nơi ở của Mạnh Tây Châu, đó là một ngôi nhà tranh vô cùng thấp bằng đất.
Nhà của Mạnh Tây Châu ở rìa thôn, gần chuồng bò.
Tuy bề ngoài trông hơn chuồng bò là bao nhưng bên trong sạch sẽ và ngăn nắp đến ngờ.
Mạnh Tây Châu hổ, đặt một cây cọc gỗ nhìn là biết mới xuống mặt cô:
"Không ghế, cô cái ."
Phong Tri Ý xung quanh và thấy rằng trong ngôi nhà đầy hai mươi mét vuông chỉ một chiếc giường đất từ đá cuội.
Đừng bàn ghế, ngay cả tủ để đồ cũng có, chỉ vài bộ quần áo gấp gọn gàng ở cuối giường.
“Sao trong nhà đồ đạc gì ?”
Phong Tri Ý nhịn hỏi:
“Không phải năm nào cũng chặt cây ? Anh thể tự mộc mà, tự đóng cho mấy cái tủ và bàn ghế ?”
Cách đây lâu, ấy cho cô bộ tủ theo đúng bản vẽ mà cô đưa cho!
Tay nghề của tệ, khả năng tìm đồ núi cũng , thể sống trong cảnh nghèo khó như chứ?
Mạnh Tây Châu rũ mắt xuống:
"Vô dụng thôi, chỉ cần làm thứ gì tử tế, những đó sẽ tìm đủ cách để đến lấy ."
Phong Tri Ý thì ngẩn , cô nhíu mày:
"Đây là dựa chính sách để quang minh chính đại ăn cướp, lẽ nào ai quản ? Không ai bảo vệ công lý ?"
"Không có."
Mạnh Tây Châu bình tĩnh nói nhưng trong giọng nói lộ vẻ tủi do thể cách nào.
"Trong đại đội sẽ ai quan tâm đến chuyện của ."