Thực cho dù cô chữa cho thì cũng tư cách gì, cô nợ .
Nghĩ tới đây hỏi:
"Vậy cần dược liệu gì ? Hoặc cô cần một công cụ gì để phẫu thuật ?”
"Không cần, cái sẽ tự sắp xếp, cần quan tâm ."
Thực Phong Tri Ý định phẫu thuật, cô định dùng dị năng chữa trị, như thương tổn đối với sẽ nhỏ nhất:
"Anh chỉ cần lo việc ăn uống, nghỉ ngơi của là .”
"Vậy..."
Mạnh Tây Châu nghĩ sẽ cần dùng thuốc, còn một ít chi phí khác nữa:
"Tất cả chi phí tiêu tốn , vẫn là để bỏ .”
"Tiền khám bệnh của ."
Phong Tri Ý khẽ nâng cằm đùa, dáng vẻ kiêu ngạo:
"Anh trả nổi ?”
Mạnh Tây Châu nhoẻn miệng , ý :
"Vậy sẽ việc cho cô cả đời.”
Phong Tri Ý nghĩ nhiều:
"Cho dù kiếm công điểm cả đời cũng còn lâu mới đủ. Tiền chữa bệnh của là vô giá.”
Phải rằng, xương đùi của , dùng thủ đoạn y thuật tầm thường vốnn dĩ chữa .
Giống như một cây mọc lệch định hình, còn thể cho nó thẳng thớm ?
Cho nên tiền chữa bệnh của cô quả thật thể đoán giá trị.
Mạnh Tây Châu đầu mỉm cô một cái, dừng bên cạnh một chiếc xe cải tiến cỏ dại che lấp”
"Đến .”
Hai chạy mấy chuyến, vận chuyển bộ cây chặt xuống tới đây.
Cùng với mấy bao tải lá thông và quả thông mà Phong Tri Ý nhặt , tất cả đều xếp lên xe cải tiến, chứa đầy một chiếc xe.
Phong Tri Ý thấy thì lo lắng:
"Nhiều như , kéo ?”
"Kéo ."
Mạnh Tây Châu buộc chặt dây thừng, đầu mỉm với cô:
"Thêm một là cô cũng kéo , cô thử lên ?”
Phong Tri Ý: "..."
"Đừng nghịch, kéo là nó nặng như thế nào ! Hơn nữa đường núi khó .”
Điều mà Phong Tri Ý là đôi chân của bây giờ còn .
Mạnh Tây Châu vịn càng xe cải tiến, hai tay đè mạnh xuống cho càng xe chúi xuống, đó kéo về phía , xoay hiệu cho cô:
"Kéo , thật sự nặng lắm."
"Được ."
Phong Tri Ý giúp đẩy phía .
Thấy , Mạnh Tây Châu vội :
“Cô cần đẩy, thể một , thấy..."
"Không !"
Phong Tri Ý ngắt lời :
"Mọi đều bận rộn! Ai mà thời gian để theo dõi và ? Với , và đều đang đội mũ, gì ai nhận ?”
“Thêm nữa chung với ? Qua với là vi phạm pháp luật ?"
Mạnh Tây Châu nghẹn họng, nhưng ánh mắt lấp lánh:
“Sẽ liên lụy cô ."
"Anh nghĩ là quan tâm ?"
Phong Tri Ý khinh thường khẽ xì một tiếng:
" dựa ánh mắt của khác để ăn cơm, bọn họ thích gì thì . Chỉ cần đến mặt là , nếu thì ăn một cái tát!”
Mạnh Tây Châu thì “hì hì”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/boss-tan-the-xuyen-thanh-nu-thanh-nien-tri-thuc/chuong-85-chua-chan-cho-anh-nhe.html.]
Rõ ràng là một dịu dàng, mềm mại, nhã nhặn, bao giờ cãi với lớn tiếng cãi , " dối mà ngượng miệng" bảo rằng sẽ đánh .
Cô thể đánh ai với cái thể yêu ớt đó chứ? Mạnh Tây Châu :
" thật sự cần cô đẩy giúp, chút sức của cô bằng kéo nó một , nếu lo lắng liệu kéo ngã cô ."
Được , thì là chê cô thành trở ngại chứ giúp gì.
Phong Tri Ý lập tức buông tay sang bên cạnh:
"Vậy đạp xe về nấu cơm , lúc về giúp đặt bao tải lá thông nhà bác Bành là . Về phần cái cây đó thì tạm giữ , để đóng ngăn tủ cho ."
Bây giờ đều bận rộn núi, bữa trưa sẽ đưa lên núi ăn, phía nhà ở khuất, nên sẽ ai chú ý.
"Được."
Mạnh Tây Châu đúng là yên tâm gật đầu, nhưng kinh ngạc:
“Cô còn đạp xe lên núi ?"
"Vẫn còn đường để núi mà."
Phong Tri Ý chỉ phía bên .
" để ở phía về nhà bác Bành, đây?"
"Ừ."
Mạnh Tây Châu cô biến mất giữa núi rừng, đó mỉm kéo chiếc xe cải tiến, chỉ cô mới nỡ đạp xe lên núi, cũng sợ tróc sơn.
Đạp xe đương nhiên nhanh hơn nhiều so với kéo cây trở về, Phong Tri Ý về nhà nấu cơm, Mạnh Tây Châu giúp cô đưa tới lá thông và củi.
Đợi cất xong đồ, Phong Tri Ý đưa cho giỏ thức ăn chuẩn xong.
"Anh mang về ăn , mang bữa trưa đến cho bác Bành và Nha Nha.”
Nhà họ Bành là nhà của cô, cô tiện mời nhà ăn cơm khi chủ nhân nhà, lắm.
Với , gần hai giờ chiều , nếu cô đưa cơm thì lẽ bác Bành và Nha Nha sẽ đói.
Mạnh Tây Châu hỏi đó là cái gì, cầm lấy giỏ thức ăn nặng trịch:
"Sau khi giao cơm xong cô định hái trái cây dại ? sẽ đưa cô đến một vài nơi ít , chắc là vẫn còn."
Phong Tri Ý suy nghĩ một hồi, khẽ lắc đầu:
"Không bây giờ, giúp bác Bành chặt củi ."
Bây giờ núi non chật kín , cô lang thang cũng .
Và cô chỉ một cái cây để tủ, cô nhặt một cành và lá khô về củi, để đủ củi sưởi ấm mùa đông.
"Vậy ."
Mạnh Tây Châu thất vọng.
" ở nhà xử lý cái cây đóng ngăn tủ , lúc về thì cô mau chóng vẽ bản mẫu cho nhé.”
"Được."
Nhìn Phong Tri Ý mới khóa cửa, đạp xe lên núi mang bữa trưa cho bác Bành và Nha Nha.
Chia núi đốn củi mất hơn một tuần, thì trong đội mới lục tục chặt xong củi lửa nhà dùng trong một năm về.
Sau đó, âm thanh cưa gỗ và chặt củi vang lên trong sân của nhà.
Trong sân nhà họ Bành, bác Bành đang chặt củi, Phong Tri Ý và Bành Nha Nha buộc cành và lá khô thành những bó nhỏ, kiểu thể nhét trực tiếp bếp và đốt.
Mặc dù một cái cây của cô trong một buổi sáng là xong, nhưng đó cô thể yên, và lang thang núi sâu mỗi ngày, lấy nhiều bảo vật trong núi sâu. Khi trở về thì mang theo một bó củi lớn để ngụy trang.
Vì , một cô chuẩn nhiều củi. Nó chất đống cao và lấp đầy sân của nhà họ Bành, dẫn đến cô thu dọn đống củi lửa .
Giữa sự hối hả và bộn rộn, mùa đông lặng lẽ đến.
Sáng sớm thức dậy, cô phát hiện bên ngoài trời kết băng giá, Phong Tri Ý nghiến răng, cố gắng hết sức để mặc quần áo giống như và nhanh chóng chạy về nhà.
Cô mặc thêm đồ lót giữ nhiệt, áo len, quần nhung bên trong, tất bông lông cừu và giày bông lông cừu...
Không cách nào, thể quá sợ lạnh.
Cuối cùng, bên ngoài cô mặc loại quần áo thường thấy ở nông thôn. Có điều đó chỉ là khiêm tốn mặc vải nhung màu sắc đơn thuần cho giống đông, chứ sa tanh họa tiết hoa văn rực rỡ.
Tuy nhiên, khi cô bước , bác Bành rời giường thì thấy hai cái cổ áo lông mềm mại che hai gò má của cô, lộ khuôn mặt vốn nhỏ càng nhỏ hơn.
Bác Bành bỗng nhiên khúc khích :
"Sao cháu mặc nhiều như ?"
"Rất nhiều ?"
Phong Tri Ý bác Bành và Bành Nha Nha, thấy hai bọn họ đúng là mặc dày, nhưng bên ngoài đều mặc áo khoác nên bên trong mặc cái gì:
"Cháu lạnh sắp đông cứng luôn !"