Boss Tận Thế Xuyên Thành Nữ Thanh Niên Trí Thức - Chương 83: Chia núi đốn củi

Cập nhật lúc: 2025-08-14 10:39:41
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phong Tri Ý lên , cảm giác quả thật dày và mềm mại hơn ít.

Ban đêm cần gian, cũng thể ngủ ở đây qua đêm .

Hai ngày tiếp theo, trong đại đội đều tập trung mài đao chặt củi, bện dây thừng chuẩn chia núi đốn củi.

Điều khiến cho Phong Tri Ý thấy loại cảm giác "mài đao thật sắc hướng núi rừng", thú vị.

AI lo lắng hỏi:

"Chủ nhân, nhân vật phản diện thể tranh thủ dịp để chuyện gì đó ?”

"Chắc là ."

Phong Tri Ý chắc chắn:

"Cùng một chuyện nếu một thì là ngoài ý , nhưng hai thì là trùng hợp nữa .”

Mà với biểu hiện của Mạnh Tây Châu trong sự kiện Hạ Mai đó, tuyệt đối là thông minh giảo hoạt, sẽ phạm loại sai lầm cơ bản .

như , thì Phong Tri Ý mấy ngày nay vẫn âm thầm để ý một chút.

Hai ngày gì bất thường, Phong Tri Ý hào hứng bừng bừng theo hai bà cháu nhà họ Bành lên núi chuẩn đốn củi.

Vào núi một vòng, đánh dấu xong, quả nhiên là hững cây cối tầm thường nhất trong núi, hơn nữa cũng quá to, cây còn héo.

Đến khu đốn củi nhà họ Bánh chia, bác Bành cánh tay trắng nõn và bắp chân mềm mại của cô, cùng hình yếu đuổi như cành liễu gió, qua còn cảm giác khỏe bằng Nha Nha, thì đành :

"Trước tiên cháu với Nha Nha lấy bao tải nhặt một ít lá thông mặt đất, cái dùng để châm lửa là nhất, một lát là cháy. Chờ bác chặt xong bên , giúp cháu chặt.”

cô cũng một cây.

"Vâng."

Phong Tri Ý phản bác, tranh thủ Nha Nha đang tập trung bỏ lá thông bao tải, thì cô lặng lẽ lẻn tới khu vực chia.

Nửa đường ngang qua khu vực rừng chặt củi của đội sản xuất 3 thì bất ngờ thấy tiếng kêu la vì thương, tiếng kêu khá nhỏ do cách khá xa.

AI cũng phát hiện dị thường, nhất thời thần hồn nát thần tính.

"Không ai rắn cắn chứ?!”

Phong Tri Ý nhíu mày, theo tiếng kêu chạy tới, ai ngờ thấy phía xa xa:

Giang Diệu Diệu đang Trịnh Lục đỡ dậy mềm nhũn cả chân ngã trong lồng n.g.ự.c , còn nũng nịu hờn dỗi:

"Đều tại ! Chân em trặc !”

Mà Trịnh Lục thì tỏ dung túng, bất đắc dĩ, thuận thế khom lưng ôm lấy cô :

"Cũng do chân em trặc, em ở một bên nghỉ ngơi . Em chỉ hai cái cây, lát nữa sẽ chặt nó luôn.”

" hai cây đủ đốt chứ!"

Giang Diệu Diệu núp ở trong lồng n.g.ự.c bĩu môi hờn dỗi:

"Sợ là đủ để nấu cơm một mùa đông. Không là em nhặt thêm củi !”

Trịnh Lục ôm cô trái , đó đặt cô cây”

"Vậy lát nữa chặt thêm hai cây đưa cho em, ?”

Giang Diệu Diệu lúc mới bật , cô giơ một chân lên, vẻ mặt nũng nịu.

"Chân đau."

Trịnh Lục quỳ một đầu gối xuống, cởi giày tất của cô , đặt chân trắng nõn của cô lên đầu gối , thử xoa xoa chỗ trặc cho cô .

"Xoa đúng chỗ ? Có ở đây ?”

Có lẽ đang xoa đến chỗ đau, Chân Giang Diệu Diệu co rụt , nũng nịu một tiếng nước mắt lưng tròng .

"Đau quá, nhẹ một chút !”

Phong Tri Ý ở trong bóng tối giọng đặc biệt kiều diễm quyến rũ thì cả run lên bần bật, chút vỡ mộng:

Đây là Giang Diệu Diệu đại tiểu thư thanh cao kiêu ngạo ?!

mặt đàn ông cô là kiểu ?

Hay là , cô đang hẹn hò với Trịnh Lục? Giang Diệu Diệu thanh cao kiêu ngạo như , mắt cô thể coi trọng nông dân chân đất ?

Phong Tri Ý sờ sờ da gà nổi cánh tay, tranh thủ còn kinh động đến bọn họ, cô vội vàng chuồn .

Cô lẻn khu rừng chia cây, phát hiện cũng giúp chặt cây, cô sửng sốt:

“Anh... đây là..."

chắc chắn hỏi Mạnh Tây Châu chặt nửa cây:

"Anh chặt nhầm chỗ là đang giúp chặt ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/boss-tan-the-xuyen-thanh-nu-thanh-nien-tri-thuc/chuong-83-chia-nui-don-cui.html.]

" chia ở hang rắn bên ."

Mạnh Tây Châu thấy cô theo thì dừng tay , lấy từ trong túi một đống sơn đỏ tươi đưa cho cô:

"Cô qua bên cạnh chơi một lát , chặt cho cô xong ngay thôi.”

Lúc vẫn còn sơn ?

Mắt Phong Tri Ý sáng ngời tiếp nhận, phân tâm:

"Sao chia núi đốn củi còn phân biệt đối xử như chứ?”

Hang rắn bên ai đến, nơi đó nhiều rắn lắm.

Chia cho đứa trẻ chỗ đó mà gì? Đó là ác ý mới đúng!

Nghĩ tới đây, Phong Tri Ý nhét một đống quả sơn miệng cùng một lúc, trong truyện cũng phân đến nơi đó ?

Chuyện rắn độc cắn , là do hãm hại nên phản kích ?

Mạnh Tây Châu giống như thành thói quen từ lâu, thèm để ý mà , đó tiếp tục vùi đầu chăm chỉ chặt cây, bao lâu chặt xuống một gốc cây héo.

Thấy cầm đao chặt củi về phía cây tiếp theo, Phong Tri Ý vội vàng ngăn :

"Hết , hết ! chỉ một cây thôi!”

Mạnh Tây Châu đầu nghiêm túc quan sát cô, đó đột nhiên nhoẻn miệng :

"Sao cô thành thật như chứ? Thật trong đại đội cũng sẽ nghiêm khắc dựa theo công điểm chặt cây , chặt thêm mấy cây cũng , chỉ cần phá hư khu rừng .”

"Vậy ?"

Phong Tri Ý ngẩn , cô cũng nghĩ nhiều như , nhưng mà:

"Vẫn nên dừng thôi, chặt một cây là .”

vì chiếm một chút lợi ích mà để cho nhược điểm đáng chê.

lúc , cái gì cũng là tài sản chung, lỡ như ngày nào đó tố cáo trộm cắp tài sản chung thì tội danh đó sẽ lớn lắm.

"Được."

Mạnh Tây Châu thu hồi d.a.o chặt vủi, kéo cây ngã xuống:

"Cây láy nữa chuyển xuống núi cho cô. Cô với về phía hang rắn ? Bên đó ít đặt chân đến, chắc là còn ít quả dại.”

Ánh mắt Phong Tri Ý sáng lên:

"Đi chứ.”

trông chừng thằng nhóc liều mạng , tránh cho gây nên chuyện gì.

Mạnh Tây Châu khẽ, cho rằng cô thích tìm kiếm quả dại, đưa cô lượn quanh, tới vùng ranh giới của rừng sâu.

Quả nhiên là rừng sâu vắng , ngay cả ánh mặt trời cũng lọt xuống ít.

Phong Tri Ý chung quanh một vòng:

"Ủa, đánh dấu cây nhỉ?”

Mạnh Tây Châu tùy ý chọn một gốc cây thông thường bắt đầu chặt:

"Người trong đại đội đến bên , để tự chọn để chặt, lúc kéo xuống núi cho bọn họ xem qua một chút là .”

"À."

Phong Tri Ý khẽ gật đầu:

"Vậy thể chặt mấy gốc?”

Mạnh Tây Châu ngừng chặt cây :

"Chín cây.”

Phong Tri Ý bất ngờ:

"Nhiều ? Lúc kết toán bao nhiêu công điểm ..."

ngượng ngùng khi hỏi câu , vì giống như hỏi lương hàng năm bao nhiêu.

Cảm thấy chút xúc phạm, vì âm thanh cuối cùng, nhẹ đến gần như thấy.

Mạnh Tây Châu rõ ràng, vô cùng thành thật khai báo "tiền lương" của bao nhiêu:

"Hơn một nghìn chín trăm công điểm.”

Phong Tri Ý kinh ngạc, rõ ràng cùng cô nán tỉnh thành hơn hai tháng, còn kiếm nhiều công sức như chứ?

Mạnh Tây Châu giống như nhận nghi hoặc của cô:

" việc nặng, công điểm cao. Giống như đào mương để trữ nước các kiểu, thể cả mùa đông.”

Loading...