Nha Nha khinh thường “hừ” một tiếng, gạt tay bà , ôm túi chạy “bịch bịch” .
Chờ dỡ xong hết đồ đạc, Tô Vọng Đình nhấc xe lên giúp cô, nhấc trong sân.
Vì cửa sân nhà bác Bành cao, đó xe đạp còn thồ nhiều đồ như , tiện bê .
Người vây xem còn theo xem tiếp, bác Bành đuổi hết :
“Về về về! Thanh niên trí thức Trần cũng là cô dâu mới, mấy còn như nữa, ngại dọn đồ !”
Nói xong thì bác Bành đóng cửa , thế giới trở nên im lặng trong chớp mắt.
“Tố Tố .”
Bác Bành chỉ chỉ căn phòng phía đông:
“Phòng cho cháu bác dọn xong , mấy món cũng dọn trong đó , cháu thu dọn xong xuôi thì ăn cơm, nhé!”
“Vâng!”
Phong Tri Ý mỉm gật đầu:
“Cháu cảm ơn bác ạ!”
“Cô đối xử với bác thì dịu dàng thế.”
Tô Vọng Đình cạnh cô nhỏ, thấy Phong Tri Ý lập tức dùng ánh mắt rét lạnh qua thì càng thêm ấm ức:
“Đối xử với thật lạnh lùng.”
Phong Tri Ý: “...”
Cô lười phản ứng với , phòng.
Phòng lớn, chỉ mười mấy mét vuông, cũng may cửa sổ lớn, ánh sáng tệ lắm.
Nhìn thì quét tước sạch sẽ nhưng chắc do lâu ở nên vẫn mùi bụi.
Phong Tri Ý về phía cửa, thấy ai chú ý, cô lấy một gốc cây trầu bà đột biến , nhanh chóng dùng dị năng thúc đẩy, để nó bò dọc khung cửa sổ khắp góc tường, chớp mắt lan đầy phòng, thanh lọc khí.
Chưa đến vài giây, khí trong phòng tươi mát hẳn lên, trong trẻo tự nhiên như rừng rậm.
Sau đó, Phong Tri Ý tháo dỡ hết từng món đồ .
Tiếc là trong phòng chỉ một chiếc giường trúc đơn giản, một thứ trông giống như hương án hoặc là một cái bàn học nghiêng đơn giản, hình như mấy đồ vật nọ chỗ để, Phong Tri Ý đành mang đồ cần dùng .
Lát nữa cô tìm thợ mộc trong thôn, cho cô mấy cái hộp gỗ, cô tự ghép thành một dãy tủ là .
Sửa soạn một chút, Phong Tri Ý cầm ấm đun nước, bình nước, bát đũa , ngờ thấy Tô Vọng Đình đang rửa xe cho , cô thấy ngại:
“Không cần rửa .”
Đường về nhiều bụi, chiếc xe mới tinh đúng là một lớp bụi dày phủ lên.
“Không , dù cũng đang rảnh rỗi.”
Tô Vọng Đình sắp xong, rửa tay lên, đưa mắt thấy cô cầm trong tay cả đống lớn đồ:
“Sao nhiều ? xách giúp cô.”
“Không cần.”
Phong Tri Ý tránh khỏi tay , mang đồ phòng bếp:
“Bác ơi, cháu mua ít đồ dùng chung.”
Bác Bành đang xào rau vội lau lau tay:
“Ôi chao, mấy cái cháu cứ dùng trong phòng là !”
“Cháu mua mỗi thứ hai cái, trong phòng cháu .”
Phong Tri Ý giải thích, ở chung một mái hiên, cô thể để bản sung sướng một .
Hơn nữa cô cũng thể ngang nhiên ở trong nhà khác.
Cô xong còn lấy một túi đồ nữa từ bên trong:
“Đây là mấy đồ sữa rửa mặt, dầu gội đầu, kem đánh răng, xà phòng, kem dưỡng… cũng mỗi loại một thứ cho bác với Nha Nha.”
“Khiến cháu tốn kém quá !”
Bác Bành nhận, miệng thì khách sáo nhưng thực tới sắp nứt cả miệng .
Nha Nha đang nhóm lửa cũng chạy đến xem:
“Ồ! Còn bát đũa mới nữa!”
Bác Bành qua, cũng “ồ” một tiếng:
“Sao cháu còn mua cả bát đũa! Trong nhà !”
“Cháu thấy nên mua.”
Thực cô chê đũa nhà bác Bành mốc meo hết cả vẫn vứt .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/boss-tan-the-xuyen-thanh-nu-thanh-nien-tri-thuc/chuong-73-mua-do-cho-ca-nha-bac-banh.html.]
Phong Tri Ý lấy thêm một bộ bát đũa nữa :
“Bát đũa thìa cùng một bộ, cháu mua ba bộ.”
Sau đó cô giới thiệu với Bành Nha Nha vẫn còn đang tò mò:
“Cái hình mặt trời mọc ở phía đông là của bà em, cái hình hoa là của chị, còn hình tôm cá là của em. Nhớ kĩ nhé, về đừng lấy nhầm bát đũa cốc uống nước.”
“Sao của nhỉ?”
Tô Vọng Đình hì hì bưng thức ăn nấu xong .
Phong Tri Ý một cái, gì.
Bác Bành cũng híp cả mắt :
“Được , mau trụng qua nước sôi, rửa xong thì mang ăn cơm thôi.”
Ăn tối xong, thấy sắc trời còn sáng, Phong Tri Ý gọi Tô Vọng Đình sang một bên:
“Anh tới đây, lời hỏi .”
Sau đó cô xách giỏ rau, với bác Bành đang rửa bát đũa trong bếp:
“Bác ơi, cháu vườn hái ít cà chua ngâm đường.”
Bác Bành trong bếp đáp :
“Ừ, .”
Đây là đầu Phong Tri Ý chủ động tìm tới , Tô Vọng Đình sáng cả mắt, vui vẻ theo sát cô:
“Cô hỏi chuyện gì?”
Phong Tri Ý cắt dây leo của vài cây rau , cắt :
“Chuyện dùng kim châm tiêu độc là do với trong quân đội ?”
Trước đó lúc ở tỉnh thành, lúc Phong Tri Ý chuyện với thủ trưởng, cố tình chứng thực với ông , châm cứu Đông y tính tứ cựu.
Lão thủ trưởng khẳng định chắc nịch với cô, đông y vốn trong phạm vi của tứ cựu, văn bản quy định rõ ràng .
Thế nên, vì cô báo cáo tứ cựu?
Mà chuyện báo cáo , vì thông qua một cách rầm rộ như , để cô bắt mắt bao nhiêu ?
Cô trốn ở nơi thâm sơn cùng cốc, trời cao hoàng đế xa, trong thời đại ngay cả Internet cũng , chuyện châm kim tiêu độc mới vài ngày, cô đưa đến mặt lão thủ trưởng?
Rõ ràng là cố ý đá cô xuống vực sâu, đó dùng thái độ ban phát cứu vớt cô lên.
Trong đại đội sản xuất , ai thể liên lạc với đầu quân đội?
Còn thể bộ đội tín nhiệm, xác nhận y thuật của cô?
Ngoài Triệu Học Binh và Tô Vọng Đình hôm đó chính mắt thấy cô cứu , Phong Tri Ý nghĩ khác.
Tô Vọng Đình ngạc nhiên khi cô đoán là giúp cô, dù cô cứu chữa là trong quân đội, thậm chí còn thể với cô là chính đề cử cô.
Vốn tưởng cô gọi đến là cảm ơn. cách dùng từ và giọng điệu của cô khó chịu, Tô Vọng Đình bất ngờ cảm thấy giật , thu niềm vui rạo rực, cẩn thận cô, :
“Lúc cô báo cáo, nghĩ là nhân cơ hội để cô gặp họa mà phúc.”
“Họa?”
Bàn tay đang hái cà chua của Phong Tri Ý khựng , cô nhẹ rõ ý, nghiêng đầu nheo mắt :
“Anh là quân nhân, chẳng lẽ rõ ràng chính sách pháp luật hiện hành? Châm cứu đông y là họa lúc nào?”
“Hả?”
Tô Vọng Đình ngẩn :
“Không ? cũng rõ! Thời cuộc bây giờ loạn như , nhiều chuyện rõ ràng, bên vẫn còn đang tranh luận đấy.”
“Nếu ,”
Phong Tri Ý càng cảm thấy nực hơn:
“Vậy đưa đến quân đội? Anh chắc chắn là họa vô đơn chí, đổ dầu lửa chứ?”
“Không thể nào?!”
Tô Vọng Đình kinh ngạc:
“Cứu là chuyện ?!”
“Sao ?”
Ánh mắt Phong Tri Ý lạnh lùng, mỉa:
“ từng rõ , y thuật, cũng hiểu kiến thức y học, vì còn đề cử lên? Sao bắt chuyện vốn ?”
“, …”
Tô Vọng Đình cô lạnh mặt chất vấn đến kinh ngạc: