Phong Tri Ý giữ chặt bác Bành :
“Đồ đạc cháu còn gì cả, còn mỗi một cái ván giường gỗ, hình như còn chậu gỗ thùng gỗ gì đó, đều dùng lâu hỏng cả , mang cũng .”
Thực đó đều là đồ cũ nguyên dùng giá rẻ mua từ nhà nông, cũ nát chịu nổi.
Một cái chậu chỉ khi dựa thẳng tường mới đựng một chút nước, dùng để rửa mặt.
“Thế quần áo giày cháu ?”
Bác Bành khó tin trợn to mắt:
“Đều mất ?”
Phong Tri Ý gật đầu, mấy đồ đó cô gần như đều để hết trong gian, vật cũ của nguyên để trong ký túc xá đều là đồ rách nát, tự dưng cất gì?
Bác Bành quả thực dùng ánh mắt “kẻ ăn tiêu hoang phí” để cô:
“Thôi , thế cháu về cùng bác luôn.”
Phong Tri Ý bốn phía, trời sắp tối hẳn:
“Bác về , cháu về điểm thanh niên trí thức một tiếng với họ, tránh cho họ để cửa cho cháu.”
Bác Bành gật đầu, bà cũng cần về sửa soạn phòng của Nha Nha, phòng con gái ở chú ý một chút.
Sau khi hai tách , Phong Tri Ý về điểm thanh niên trí thức, các thanh niên trí thức đều về, đều đang ăn cơm chiều trong sân ánh mặt trời le lói.
Thấy cô thì đều chào hỏi cô một tiếng.
Có lẽ là để biểu đạt chút tình cảm cùng là thanh niên trí thức, cũng thể là nghĩa vụ của nhóm trưởng nhóm thanh niên trí thức, Phạm Khải Minh còn dậy về phía :
“Cô về ? Về thì , may mà xảy chuyện gì."
Phong Tri Ý còn thản nhiên đáp , quen, xa gần, như thể chuyện gì cũng bình thường, xa cách như mới quen.
Các thanh niên trí thức đều cảm giác cô ở đó như làn nước, trôi qua để dấu vết.
Chu Mạn Mạn thấy cô mang hai tay trống trơn về:
“Đồ của cô ? Mất hết ?”
Trước đó cô uống nước về phòng, thấy giường Phong Tri Ý trống , chỉ còn ván giường rách nát trụi lủi.
“Ừ.”
Phong Tri Ý gật đầu, cô dọn chậu gỗ, thùng gỗ nát bám một lớp bụi.
Dù cô dùng thì vẫn thể mang về củi đốt cho nhà bác Bành.
“Vậy tối nay cô ngủ thế nào? Ngủ mỗi cái ván giường trụi lủi thôi hả? Buổi tối lạnh lắm đó!”
Chu Mạn Mạn thấy cô thực sự tay trắng:
“Hay là chen chúc với ?”
“Cảm ơn, nhưng mà cần.”
Phong Tri Ý cầm chậu gỗ, thùng gỗ và cả cái sọt, xếp chồng lên , cầm :
“Bắt đầu từ đêm nay, sẽ chuyển sang nhà bác Bành ở.”
“Hả?”
Chu Mạn Mạn sửng sốt:
“Cô chuyển ?”
“Sao tự dưng đang yên đang lành chuyển ?”
Phạm Khải Minh thì vội qua hỏi, sợ cô khúc mắc gì trong lòng với nhóm thanh niên trí thức, vội :
“Phòng ở trong nhà nông chen chúc, còn chú ý đến vấn đề vệ sinh, cô chịu ?”
Anh vẫn nhớ rõ Trần Tố Tố chú trọng đến vấn đề vệ sinh.
“ ở một một phòng.”
Nếu chen chúc với khác, cô thà ở trong điểm thanh niên trí thức.
Ở một một phòng thì vệ sinh phụ thuộc hết bản .
Chu Mạn Mạn thì lập tức tỏ vẻ hâm mộ:
“Hả? Cô ở một một phòng? Thích ?”
Con gái lớn đều gian cá nhân, cô cũng tìm một nhà nông để ở.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/boss-tan-the-xuyen-thanh-nu-thanh-nien-tri-thuc/chuong-72-don-do-khoi-diem-thanh-nien-tri-thuc.html.]
phòng trong nhà nông đều ít, trẻ con nhiều, mấy ngủ chung một cái giường.
Nhà còn phòng trống như nhà bác Bành chắc là ít nhỉ? Chút nữa cô hỏi thăm thử xem mới .
Phong Tri Ý nhẹ với cô một lượt, lời chào tạm biệt bọn họ:
“ đây, cảm ơn quan tâm chăm sóc thời gian qua.”
Thực thật thì từ khi cô đến đây, chẳng ai quan tâm chăm sóc đến cô hết.
dù cũng cùng là thanh niên trí thức, bèo nước gặp , khách sáo một câu .
Phạm Khải Minh thấy cô định , vội vàng đặt bát đũa xuống:
“Trời tối an , để cùng cô.”
“Không cần , cứ ăn cơm , đừng để lỡ dở.”
Phong Tri Ý vội từ chối:
“Về chuyện chuyển sang nhà bác Bành ở, ngày mai sẽ với Đại đội trưởng.”
Phạm Khải Minh thấy cô cương quyết thì cũng chỉ đành tiễn cô đến cửa điểm thanh niên trí thức:
“Sau nếu cần giúp đỡ gì cứ về điểm thanh niên trí thức, việc gì cũng thể thường xuyên đến chơi.”
“Được.”
Phong Tri Ý cảm ơn xong thì khỏi cửa điểm thanh niên trí thức, hòa với màn đêm.
Màn đêm buông xuống, Phong Tri Ý ngủ trọn một đêm ở nhà bác Bành.
Sáng hôm cô tới thủ tục báo cáo Hạ Mai với đại đội trưởng xong còn xin phép nghỉ một ngày với đội trưởng Vương, thị trấn mua gấp đồ dùng sinh hoạt hàng ngày, thể trì hoãn .
Phong Tri Ý vì cứu mà gặp họa tù, thái độ của đội trưởng Vương với cô bây giờ trong cảm kích còn xen lẫn áy náy, đương nhiên đồng ý ngay, còn hỏi cô cần giúp đỡ gì .
Phong Tri Ý từ chối khéo, cô chỉ mượn cớ để lấy đồ trong gian dùng thôi.
cô vẫn lên thị trấn một chuyến, tới chợ đen bán một ít lương thực, tiện tay mang một ít đồ từ tỉnh thành đến bán với giá cao.
Như phiếu xe đạp, phiếu máy khâu, phiếu đồng hồ… cô cần dùng đến.
Chạy qua chạy trong thị trấn cả ngày, xử lý xong mấy thứ .
Chạng vạng lúc về, cô dắt theo một chiếc xe đạp nữ kiểu dáng gần giống của nơi , cột tất cả thứ lên xe đạp thồ về.
Thế nên lúc cô thôn, cô cả đám vây xem, thậm chí còn trẻ con chạy xe cô suốt cả một đường.
Đến cửa nhà bác Bành, ít cũng tới đây xem náo nhiệt:
“Ối chà, thanh niên trí thức Trần, cô mua cả đống lớn ! Còn cả xe đạp nữa, trông mới thế? Cô mua ? Hay là mượn ở ?”
“ mua, đều là chút đồ dùng sinh hoạt thôi.”
Phong Tri Ý đỗ xe xong, bác Bành và Bành Nha Nha chạy từ trong sân nhà bác Bành , Tô Vọng Đình cũng vui vẻ xán lạn:
“Nghe hôm qua cô về , chứ?”
Phong Tri Ý lạnh nhạt thu hồi tầm mắt, cúi đầu bắt đầu tháo bỏ dây buộc đồ:
“Bộ đội các vẻ rảnh nhỉ?”
Tô Vọng Định đang định đến giúp đỡ khựng , chút ấm ức:
“Hôm qua mới nhiệm vụ trở về, cô về nên mới tới gặp cô.”
Không ngờ ghét bỏ, cũng thèm .
“Ồ.”
Phong Tri Ý hứng thú việc , khi tháo dây thừng xong, cô gỡ từng món đồ xuống, nhờ bác Bành và Bành Nha Nha giúp đỡ chuyển trong nhà.
Tô Vọng Đình cũng đưa tay gần giúp đỡ, Phong Tri Ý nghĩ nghĩ , vẫn để mất mặt , cô đưa hết đồ to, nặng cho .
“Ôi chao! Chậu rửa mặt mua tận bốn cái!”
Các cô các bác vây xem đều đang dài cổ , còn đếm từng món:
“Bình , hộp cơm đều hai cái, còn cả cốc giữ nhiệt, bình nước…”
Càng đếm, giọng điệu càng chua loét:
“Ối, cả ấm đun nước nữa! Bác Bành, nhà bác nhờ !”
Cũng bà thím nhà nào còn giữ chặt cái túi Bành Nha Nha đang định cầm mang nhà, đòi:
“Nha Nha, trong túi của cháu là thứ gì? Mở cho bác xem thử!”