"Gần 5 giờ , nghỉ một chút, lát nữa dậy đó."
Mạnh Tây Châu hôn nhẹ môi cô, nghiêng đầu hôn vành tai cô, từ từ di chuyển xuống :
" vẫn nữa."
Phong Tri Ý đưa tay vuốt tóc:
"Một đêm trọn vẹn , còn đủ ?"
"Ừm, đủ."
Mạnh Tây Châu rõ ràng trong khi tiếp tục hôn cô.
"Anh thể vài tháng mới về, em hứa mỗi tuần ba cơ mà. Em tính xem, thiếu bao nhiêu ? Đêm nay chẳng thể bù , lỗ lớn đấy."
"Anh tính toán kiểu gì ?"
Phong Tri Ý bật , lật , đè xuống, hôn nhẹ miệng :
"Vậy khi trở về, em sẽ bù cho , nhé?"
Mạnh Tây Châu giơ tay ấn đầu cô xuống và giữ cô hôn:
"Thật ? Lần giả vờ như chứ?"
Phong Tri Ý ngờ còn nhớ chuyện đó, :
"Thật mà, lừa . Anh để dành chút sức cho em, em còn nấu bữa sáng cho nữa cơ!"
"Không cần phiền phức ."
Mạnh Tây Châu cô dậy sớm bận rộn, kéo chăn lên che đậy vai trần của cô:
“Không em chuẩn nhiều đồ ăn ngon trong túi ? Anh sợ đói."
"Những thứ đó là đồ khô, sáng sớm nên ăn cái gì đó nóng hổi chứ. Hơn nữa, nguyên liệu tối qua em chuẩn sẵn , lát nữa dậy nấu một chút là xong, phiền ."
Phong Tri Ý kê trán trán , chạm mũi mũi nũng nịu:
"Em một ít đồ ngon cho mang theo đường, ?"
Đối với những xa xứ, chỉ là dày ấm áp mà cả trái tim cũng cần ấm áp.
Vì thế Mạnh Tây Châu thể , lòng mềm mại ôm cô nhẹ nhàng xuống, đó ôm chặt cô lòng:
"Được, em nghỉ một chút."
"Ừ."
Phong Tri Ý trong lòng nhắm mắt nghỉ ngơi, dùng dị năng âm thầm phục hồi sức lực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/boss-tan-the-xuyen-thanh-nu-thanh-nien-tri-thuc/chuong-597-quay-vo-truoc-khi-nhap-hoc.html.]
Hai yên lặng ôm một lúc, đến 5 giờ sáng, trời vẫn sáng, Mạnh Tây Châu bế cô đến nhà bếp bật đèn, cùng nấu bữa sáng.
Chỉ là, khi Phong Tri Ý bận rộn, Mạnh Tây Châu như một chú mèo lớn, ôm chặt cô từ phía buông tay.
Anh còn ôm cô hôn xuống từ tai, tay còn luồn trong áo cô.
Phong Tri Ý kích thích đến đỏ mặt, thở hổn hển, bực bội vỗ tay :
"Đừng loạn nữa, ăn ?"
Thực so với ăn, Mạnh Tây Châu hơn:
"Anh ăn em."
Anh mới ăn no, nên khi bữa sáng xong, Mạnh Tây Châu thực sự ăn Phong Tri Ý.
Phong Tri Ý hổ thôi, may mà đang ở nhà và các con cũng dậy, nếu ở bếp hoặc bàn ăn thì thật là... Phong Tri Ý tức giận mà tìm cách trả đũa !
Mạnh Tây Châu với vẻ mặt thỏa mãn, tươi rói giúp cô dọn dẹp:
"Khi trở về, sẽ xây một căn nhà gỗ ở khu vườn bên cạnh, đuổi ba đứa nhóc qua đó ở, đó chúng thể thử ở nơi, ?"
Phong Tri Ý lập tức sự trơ trẽn của cho sửng sốt:
"Đi ! Anh cái tên lưu manh !"
Mạnh Tây Châu khẽ, ôm cô lòng, đưa cô phòng trong nhà gỗ, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường:
"Vậy nhé? Em nghỉ ngơi thêm một chút hẵng dậy."
Khi chia tay, Phong Tri Ý còn tâm trạng giận dỗi nữa, cô giơ tay kéo cổ xuống hôn một cái:
"Đi đường cẩn thận, đến nơi nhớ gọi về nhà báo an ."
"Được."
Mạnh Tây Châu đáp nụ hôn của cô, che chăn cẩn thận cho cô, hôn nhẹ lên trán cô, dậy cầm hành lý cửa.
Phong Tri Ý mỉm vẫy tay chào từ cánh cửa, đó cửa đóng , lòng cô bỗng chốc trở nên trống rỗng.
Cô chuẩn ngủ thêm một lúc, nhưng liếc thấy đồng hồ của Mạnh Tây Châu bàn đầu giường, bỗng nhiên giật nhặt lên đồng hồ và chạy ngoài:
"Chờ !"
Mạnh Tây Châu đang định đóng cửa sân, thấy vợ chạy , vội vàng bỏ túi xách xuống đón cô:
"Có chuyện gì ?"
Phong Tri Ý nắm lấy tay , đeo "đồng hồ" lên cho :
"Anh quên cái ."