Boss Tận Thế Xuyên Thành Nữ Thanh Niên Trí Thức - Chương 57: Ăn chực bánh chưng

Cập nhật lúc: 2025-08-14 10:37:24
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Có chị Tố Tố của em ?”

Bành Nha Nha ngoan ngoãn gật đầu:

"Chị Tố Tố và bà nội cùng gói đó.”

Tô Vọng Đình đảo mắt qua bên cạnh một đống củi còn bổ:

"Vậy giúp nhà em bổ hết chỗ củi , đó thể đổi hai cái bánh chưng ăn ?”

Bành Nha Nha chỉ cảm thấy trai mắt giống như trẻ con, càng cảm thấy thiết nên :

"Được ạ!”

Tô Vọng Đình lập tức xắn tay áo lên, gọi cảnh vệ viên cùng bổ củi.

Phong Tri Ý về nhà chính dọn dẹp sạch sẽ hậu quả còn của việc bánh, đó thì thấy hai Tô Vọng Đình ở trong sân bổ củi.

Cô cũng gì, mà xoay phòng bếp chọn thức ăn buổi trưa rửa sạch.

Nơi cũng nhà cô, cô chủ nhỏ Bành Nha nha còn ở đây, tới phiên cô chuyện.

Chờ bánh chưng hấp chín, bác Bành mới xem xong náo nhiệt trở về.

Vừa cửa nhà thì thấy Tô Vọng Đình ở trong sân bổ củi mồ hôi đầm đìa, ánh mắt bà vui vẻ:

"Ôi chao, đồng chí tiểu Tô, cháu tới đây?!”

Tô Vọng Đình ghế đẩu ngẩng đầu nhe hàm răng trắng tinh với bà :

"Hôm nay trong quân doanh nghỉ, việc gì, nên cháu đến xem cái gì thể hỗ trợ .”

Bác Bành lập tức tỏ cảm động:

“Cháu lòng ! Hôm nay trong đại đội cũng nghỉ, cần xuống ruộng !”

"Vậy hôm nay cháu giúp bác bổ hết chỗ củi .”

Không xuống ruộng thì cũng thể tự tìm việc để ở .

Bác Bành đương nhiên vui mừng:

"Vậy thì vất vả cho cháu, lát nữa ăn thêm hai cái bánh chưng nhé!”

Tô Vọng Đình lập tức rộ lên:

"Vâng!”

Lúc bác Bành mới phòng bếp, thấy Phong Tri Ý chuẩn lấy bánh chưng khỏi nồi, thì lập tức cầm một cái khay sạch sẽ, đưa qua:

"Sao cháu chuồn nhanh như , nhà họ Vương khắp nơi tìm cháu đấy!”

Phong Tri Ý lấy bánh chưng đặt trong khay:

"Tìm cháu gì?”

"Còn thể gì nữa?"

Bác Bành híp mắt rộ lên:

"Đương nhiên là cảm ơn cháu !”

Nói xong, bà ngạc nhiên đánh giá Phong Tri Ý:

"Không ngờ cháu lợi hại như ! Nếu là , thể gọi là thần y đúng ?”

Phong Tri Ý vội vàng "suỵt" một tiếng, nhỏ giọng với bà :

"Bác , bác đừng loạn, cái khó lắm, thể thuộc về “tứ cựu” đấy.”

* “Tứ Cựu” là tên gọi chung của “tư tưởng cũ, văn hóa cũ, phong tục cũ, thói quen cũ” thời cách mạng văn hóa vô sản TQ.

Hiện tại thời cuộc hỗn loạn như , “tứ cựu” chỉ bằng một câu của dân.

Nếu lòng hãm hại, chừng cô sẽ gặp phiền phức.

Bác Bành thu sắc mặt vui vẻ, đó nghiêm túc :

"Xem trí nhớ của bác , chuyên thể đem .”

lập tức bất đắc dĩ khẽ thở dài một tiếng, nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay cô:

"Sau cháu cẩn thận một chút, đừng dễ dàng dùng nữa. Mặc dù đây là điều , nhưng nhân tâm con khó mà đo lường .”

"Cháu ạ."

Phong Tri Ý mỉm gật đầu:

"Hôm nay là trùng hợp gặp , nếu cháu cách thì cũng thể thấy c.h.ế.t cứu , ạ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/boss-tan-the-xuyen-thanh-nu-thanh-nien-tri-thuc/chuong-57-an-chuc-banh-chung.html.]

Bác Bành phức tạp cảm thán:

"Ai chứ.”

Đang chuyện, cửa nhà vang đến âm thanh:

"Bác Bành! Bác Bành ơi!”

“Tới đây!”

Bác Bành cao giọng trả lời một tiếng, đó vội vàng nghênh đón.

Thấy là cháu trai nhà họ Vương đang đỡ bà cụ Vương bước sân nhà, bà vội vàng tiến lên nghênh đón:

"Ôi chao, thím Vương cẩn thận cánh cửa một chút, mà chuyện gì ? Còn phiền đích tới cửa?”

Bà cụ Vương năm nay hơn tám mươi tuổi, ở thời đại sống thọ hiếm , đa phần trong thôn đều kính trọng bà cụ.

" tới tìm thanh niên trí thức Trần, thanh niên trí thức Trần ở nhà cô ?"

Bà cụ Vương xong thì thấy Phong Tri Ý theo phía bác Bành, bà cụ vội vàng tiến lên hai bước, một tay cầm lấy tay cô:

"Cháu gái , lúc nãy cháu xoay một cái liền biến mất? Bà còn kịp cảm ơn cháu!”

"Bà Vương cần khách sáo ạ."

Phong Tri Ý mỉm dịu dàng, nhẹ nhàng :

"Chỉ là tiện tay mà thôi, cần đề ý ạ.”

Bà cụ Vương phản đối:

"Tiện tay của cháu nhưng đối với con trai lớn của bà chính là ơn cứu mạng đó.”

“Ơn cứu mạng lớn hơn trời, thể để ý? Đây chẳng nhà họ Vương bà thành vong ân phụ nghĩa ?”

"Phong Tri Ý vội vàng xin ."

“Bà Vương nặng lời ạ!”

“Không nặng lời!"

Bà cụ Vương vỗ vỗ tay cô:

"Hôm nay nếu cháu ở đây, con trai lớn của bà nhất định mất mạng! Cháu cứu mạng con trai lớn của bà, đây chính là đại ân đại đức của nhà họ Vương!”

"Bà lúc cũng chỉ là đánh cuộc một phen mà thôi, hết sức , theo ý trời.”

“Đó cũng là cái phúc của đội trưởng Vương, ông phúc lớn, nên mất mạng.”

Nếu đội trưởng Vương thiện ý với cô, chút chiếu cố với cô thì cô cũng sẽ tay cứu giúp, đó chỉ là nhân quả tuần mà thôi.

“Đại ân đại đức , cháu thật sự thẹn dám nhận.”

Lời cho bà cụ mặt mày hớn hở:

"Bà cháu văn vẻ nho nhã, ơn hiện tại cách nào báo đáp, nhưng cám ơn thì nhất định .”

“Tối nay gia đình bà mời cháu ăn cơm, cháu đến. Bằng , bà già sắp c.h.ế.t như bà, hổ thẹn ăn ngon ngủ yên !”

Phong Tri Ý bà cụ như , thì đành đáp ứng.

Đợi đến chạng vạng, mới hơn 4 giờ, đúng lúc đội trưởng Vương thể xuống đất liền dẫn con trai tự đến mời cô.

Tuy rằng đây là nhà họ Vương cơm cám ơn cô, nhưng Phong Tri Ý cảm thấy nếu cô tay đến ăn cơm, thì hình như thất lễ.”

“Ngay khi qua điểm thanh niên trí thức cách đó xa, cô bảo cha con đội trưởng Vương chờ một chút, cô chuẩn mượn cớ về ký túc xá một chuyến lấy chút đồ mang theo.

ai ngờ cô trở ký túc xá, phát hiện Hạ Mai trở về từ khi nào đang mò túi hành lý của cô!

Đối với kiểu hành vi thấp kém , Phong Tri Ý thật sự là ngay cả cảm xúc tức giận cũng lãng phí, cô bình tĩnh hỏi:

"Cô đang ?”

Hạ Mai hình hồ giật , cô giật b.ắ.n , đầu thấy Phong Tri Ý, kinh ngạc hoảng sợ:

"Cô, về lúc ?”

Bởi vì từ khi Phong Tri Ý ăn cơm cùng bọn họ, ban ngày cô cơ bản trở về ký túc xá, đều là trời sáng sáng ngoài, ban đêm khi ăn cơm mới trở về.

Nói xong, cô vội vàng giải thích:

", thì thấy một con chuột chạy gầm giường của cô, sợ nó chui trong túi cắn hỏng đồ của cô, nên giúp cô bắt nó.”

"Thật ?"

Đây là coi thường chỉ IQ của cô thấp như thế nào ? Phong Tri Ý nhạt tiến đến gần:

"Cô tìm chuột ?”

Loading...