"Được, sẽ chú ý hơn. Đợi khi thời tiết hơn, sẽ dẫn thằng bé lên núi hái măng, nhặt nấm chơi, chắc thằng bé sẽ cảm thấy cha lãng quên nữa."
"Vâng."
Vấn đề giáo dục của con trẻ, thể chỉ dựa một cô, cha cũng là hình mẫu.
, vấn đề của trẻ con luôn ngừng xuất hiện.
Đợi khi mùa măng rau rừng cho phép cha con họ vui vẻ chơi đùa núi, thời gian bước tháng Năm.
Một ngày nọ, bé trở về từ bên ngoài, trở nên u sầu, cúi đầu tổ thỏ ở góc, lầm lì một .
Phong Tri Ý hỏi mới :
"Anh Hổ, Đậu Đậu, Đại Ngưu và chị Nữu Nữu..."
Cậu bé đếm ngón tay, kể tất cả bạn bè của :
"...họ đều . Mẹ, tại họ hết thế ạ?"
Phong Tri Ý xoa đầu bé:
"Gia đình họ chuyển , họ đương nhiên sẽ theo cha họ."
Đã là tháng Năm, những cần an cư lạc nghiệp hẳn chuyển hết.
Thôn trở nên vắng vẻ hơn nửa, bạn của bé cũng mất một nửa.
"Tại họ chuyển ạ?"
Bé Mạnh Chước hiểu lắm, nhưng bé mơ hồ nhớ :
"Giống như gia đình chúng từ nơi xa chuyển đến đây ư? Vậy gia đình chúng chuyển nữa ạ?"
Phong Tri Ý cảm thấy đau lòng, cô cúi xuống mặt bé, nắm lấy bàn tay nhỏ của :
"Nhà chúng chuyển , Phạn Phạn thích nơi ?"
"Vâng! Thích ạ!"
bé Mạnh Chước gật đầu thật mạnh, điều cần bàn cãi, ở đây gian rộng lớn để chạy nhảy, giống như cái sân nhỏ đây.
.
"Có đều sẽ dọn ? Chỉ còn Phạn Phạn thôi ?"
Phong Tri Ý ngạc nhiên, đó mỉm an ủi:
"Không . Đợi Phạn Phạn học, sẽ nhiều bạn nhỏ chơi cùng con."
"Đi học?"
Bé Mạnh Chước nghiêng đầu:
"Đi học là gì ạ? Đi học ở ạ?"
"Đi học, tức là nhiều bạn nhỏ cùng chơi và học hành. Còn học ở thì…"
Phong Tri Ý suy nghĩ một chút:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/boss-tan-the-xuyen-thanh-nu-thanh-nien-tri-thuc/chuong-562-nha-chung-ta-khong-chuyen-di.html.]
"Mẹ sẽ suy nghĩ, chờ khi tìm nơi sẽ cho con nhé?"
"Vâng ạ."
Bé Mạnh Chước xuống, ôm lấy một chú thỏ nhỏ:
"Mẹ ơi, ngày mai Thạch Đầu ngày mai sẽ , con thể tặng một chú thỏ nhỏ ?"
Phong Tri Ý mỉm :
"Tất nhiên là . Đây là chú thỏ nhỏ con nuôi lớn, con tự quyết định nhé!"
"Vâng ạ!"
Bé Mạnh Chước vui vẻ tặng thỏ.
Phong Tri Ý theo bóng dáng vui vẻ của đứa trẻ chạy ngoài, nụ môi dần chuyển thành lo lắng.
Đêm hôm đó khi thức dậy cho con uống sữa xuống, cô thảo luận với Mạnh Tây Châu:
"Phạn Phạn lẽ nên học nhỉ?"
Mạnh Tây Châu đang ôm cô chuẩn ngủ thì ngừng :
"Hả? Đi học? Có còn sớm ? Đi học bảy, tám tuổi chứ?"
"Đó là lớp một, em đang về lớp mẫu giáo, lớp nhà trẻ. Hơn nữa..."
Phong Tri Ý lo lắng :
"chờ khi tiền an cư phân phát, trong thôn chuyển hết, Phạn Phạn sẽ còn bạn cùng trang lứa để chơi nữa."
" là như nhỉ."
Mạnh Tây Châu cũng nhận vấn đề mà họ bỏ qua điều gì:
" gần đây trường học nào, học chỉ thể đến huyện.”
“ ở đó, trường học mức thấp nhất cũng là lớp một, đều là những đứa trẻ mười tuổi bắt đầu học.”
“Phạn Phạn của chúng còn quá nhỏ, trường học sẽ nhận. Ngay cả khi nhận, liệu để Phạn Phạn mỗi ngày vượt qua hai giờ đường núi để đến huyện học ?”
“Anh còn lo bé lên núi lạc đường mất nữa kìa!"
"Vì ..."
Từ khi Phong Tri Ý con bạn bè đều chuyển , trong đầu cô dần hình thành một ý tưởng:
"Em xây một trường học."
"!!!"
Mạnh Tây Châu giật tỉnh táo ngay lập tức:
"Em yêu, xây trường học … …"
Chỉ vì cho con học mà xây cả một trường học ư? Vợ thật là mạnh mẽ quá!
"Em thật đấy."
Phong Tri Ý lật đối diện với , nghiêm túc: