Đứa nhỏ bên trong chịu nổi cám dỗ, do dự:
"…Ba và giống , con uống thuốc cay, con thấy ."
Mạnh Tây Châu thầm, nhưng giọng nghiêm túc:
"Đó là thuốc, là canh gừng, tắm mưa uống canh gừng, ba mới uống xong . Con ba uống cho con xem ?"
Lúc , cửa mới mở một chút, Mạnh Tây Châu thấy khuôn mặt đáng thương qua khe cửa, quỳ xuống nâng bát để cho đứa nhỏ ngửi thấy:
"Mẹ con con uống canh ?"
Bé Mạnh Chước ngửi một cái, gật đầu:
"Cay cay, ngon."
Mạnh Tây Châu nâng tay uống hai ngụm mẫu:
"Con xem, tắm mưa xong uống canh , con cũng nhanh uống , nếu tối nay đầu con sẽ đau."
Bé Mạnh Chước sờ sờ trán , lắc đầu:
"Đầu con đau."
"Tối con mới đau! Và còn sẽ như chị Miêu Miêu bên cạnh, mặt nổi một cục đỏ to."
Mạnh Tây Châu dọa thằng bé:
"Còn bôi thuốc xanh xanh, xí lắm."
Hai ngày , cô bé hàng xóm một cục viêm da lớn mặt, đến nhờ vợ tư vấn cách chữa trị.
Vợ vài loại thảo dược núi, yêu cầu nghiền nát và bôi lên mặt bé.
Vẻ mặt xanh đỏ đó cho bé sợ hãi.
Quả nhiên, bé Mạnh Chước vội vàng che mặt bằng hai tay, trông vẻ sợ hãi.
thấy canh gừng thì vẫn còn chần chừ.
Mạnh Tây Châu tiếp:
"Nếu con uống, ba sẽ dẫn con lên núi chơi nữa, cũng dẫn con bắt cá, đào lươn nữa ."
Bé Mạnh Chước thế liền vội vàng :
" con là đứa trẻ lớn mà!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/boss-tan-the-xuyen-thanh-nu-thanh-nien-tri-thuc/chuong-560-du-con-uong-canh-gung.html.]
Nói xong, bé chỉ phòng nhỏ phía :
"Con phòng ngủ riêng ."
" bây giờ con lời như , đứa trẻ lớn tắm mưa xong đều uống canh, tin con cứ hỏi Hổ và chị Miêu Miêu bên cạnh mà xem."
Mạnh Tây Châu xong còn thêm một câu:
"À, ngày mai mặt con nổi mụn xí, mùi hôi, Hổ và chị Miêu Miêu sẽ chơi với con, những đứa trẻ khác cũng chơi với con, ba cũng chơi với con."
Bé Mạnh Chước: "...Vậy con uống."
Mạnh Tây Châu quan tâm đến giọng điệu ủy khuất của bé, vội vàng nâng bát canh lên cho uống hết.
Cay đến mức lè lưỡi , vẫn quên vươn tay về phía Mạnh Tây Châu:
"Con ếch nhảy."
Mạnh Tây Châu qua phòng nhỏ, thảm mềm sàn phòng bừa bộn với lego, ghép hình và các món đồ chơi khác:
"Con dọn dẹp đồ chơi trong phòng ."
Bé Mạnh Chước buồn bã, việc xin một con ếch nhảy khó thế? Lập tức giận dỗi:
"...Ba !"
Mạnh Tây Châu nghiêm nghị:
"Ba dạy con thế nào? Nhìn xem phòng con bừa bộn ? Còn thể ? Ếch nhảy chơi? Nó nhảy về đây?"
Khi Mạnh Tây Châu trở nên nghiêm túc, bé Mạnh Chước vẫn chút sợ hãi, rụt cổ, tủi thu dọn đồ chơi hộp ở góc tường.
Cuối cùng Mạnh Tây Châu mới đưa cho con trai món đồ chơi mới mua là con ếch nhảy.
bé Mạnh Chước cầm đồ chơi đóng cửa phòng , tiếp tục chơi một trong phòng và vẫn giận dỗi họ, chịu ăn cơm tối.
Phong Tri Ý bất đắc dĩ, một bát món ngon đến xin , kiên nhẫn và nhẹ nhàng dỗ dành một hồi lâu, mới cho bé nguôi giận, chịu ngoan ngoãn ăn cơm.
Từ đó cô cũng nhận trong quá trình giao tiếp với con trai rằng, kể từ khi hai con trai nhỏ sinh , cô mệt mỏi trong việc chăm sóc hai bé, thực sự bỏ bê con trai lớn.
Dù trẻ con mơ hồ hiểu và , nhưng trái tim của chúng thể cảm nhận việc lãng quên.
Hơn nữa, khi nhiều lớn trêu chọc ở bên ngoài, rằng chỉ thương em trai thương , sẽ chỉ giữ em trai mà bỏ .
Sau đó về nhà thấy cho em trai b.ú sữa thơm tho, nhưng cho uống canh đắng cay, chịu uống còn đánh, bé cảm thấy ấm ức và nổi giận.
Phong Tri Ý ôm con dỗ dịu dàng giải thích với , yêu thương mỗi đứa, bỏ rơi ai cả.
Chỉ là em trai còn nhỏ, chỉ thể b.ú sữa , lúc con còn nhỏ cũng lớn lên nhờ b.ú sữa .