Phong Tri Ý cúi đầu rửa tay mương nước ven ruộng, nhịn nhỏ giọng phì .
Lúc cô ở nhà bác Bành ăn cơm, trai buổi trưa dùng phương thức cũ mang cơm trưa tới cho cô.
Cũng lấy năng lực lớn , thể kịp thời cô đột nhiên ăn cơm ở nhà bác Bành.
Hơn nữa, cô từ chối thế nào cũng vô dụng, mỗi ngày đều biến hóa tài tình đưa tới.
Phong Tri Ý cách nào khác, đành giống như , mỗi ăn xong đều bỏ thêm đồ trong, coi như là cùng bạn, xem như là trả công mời nấu cơm.
Chàng trai cũng từ chối, chỉ là mỗi ngày đồ ăn cho cô càng ngày càng bổ dưỡng phong phú, mỗi bữa ăn đều quả dại tươi ngon, cho cô nghiện luôn.
Hiện tại về nhà bác Bành ăn cơm trưa khá mộc mạc, Phong Tri Ý cảm thấy nuốt trôi, quả nhiên là miệng chiều hư .
Cấy mạ xong là tháng sáu, hôm nay tết Đoan Ngọ, trong đại đội nghỉ một ngày bắt buộc.
Đi sớm về muộn bận rộn cả tháng năm nghỉ ngày nào, tất cả trong điểm thanh niên trí thức đều cho nghỉ một ngày.
Hầu như đều chạy đến thị trấn gửi thư hoặc nhận bưu kiện, dạo phố hoặc tự khao bản .
Phong Tri Ý thì nữa, cô nhận bưu kiện là giả, "đầu cơ ngược " cũng là mạo hiểm cực lớn, dễ dàng sai lầm.
Hơn nữa, đồ lấy cũng đủ để cô chống đỡ một đoạn thời gian dài, cô đương nhiên sẽ lười lăn qua lăn .
Sáng sớm cô chạy đến nhà bác Bành cùng bọn họ lặng lẽ gói bánh chưng.
"Trước nơi còn phong tục như thuyền rồng, thả diều, tế tổ, treo ngải thảo, uống rượu hùng hoàng, ăn trứng vịt muối v.v...
Bác Bành gói bánh chưng với Phong Tri Ý:
"Náo nhiệt lắm đó!”
Gạo nếp gói bánh chưng là do Phong Tri Ý cung cấp, đậu đỏ đậu xanh là đồ nhà bác Bành mỗi năm chia cho tích góp , lá gói là Bành Nha Nha lúc cắt cỏ heo lặng lẽ hái về.
Phong Tri Ý theo bác Bành học gói bánh chưng:
"Những thứ đều thành phong tục cũ, tính là tứ cựu, cho nữa ?”
“ !”
Bác Bành bỏ bánh chưng gói xong xuống, cầm lá gói bánh hai bên nhanh nhẹn thao tác những ngón tay.
"Nông dân như chúng bận rộn cả năm ở trong đồng ruộng, cũng chỉ mong đón năm mới? Hiện tại ngay cả ngày lễ cũng , ngày lễ còn hy vọng gì nữa chứ?”
Phong Tri Ý khẽ gật đầu:
" như .”
Trong lúc chuyện, bánh chưng trong tay thành hình, cô đưa cho bác Bành xem:
"Bác ơi, bác thấy cháu gói ?”
Bác Bành cầm lấy bánh chưng xem một vòng, gật đầu khen:
"Được đó! Tố Tố thật là khéo léo! Chỉ cần học một là . Hơn nữa còn gói nhỏ xinh như , thật tinh xảo.”
Phong Tri Ý lơ đễnh .
" ! Chị Tố Tố gói thật ! Làm cho nỡ ăn!"
Bành Nha Nha sấp bàn, thích rời tay cầm bánh chưng Phong Tri Ý gói để ngắm nghía.
Bác Bành vỗ nhẹ tay cô bé:
"Đều cháu chơi hỏng bánh ! Đi đun sôi nước , lát nữa còn hấp bánh chưng.”
"Vâng!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/boss-tan-the-xuyen-thanh-nu-thanh-nien-tri-thuc/chuong-54-phong-tri-y-lai-co-com-trua-an.html.]
Nghe thể hấp bánh, Bành Nha Nha vui vẻ nhảy lên chạy phòng bếp đun nước.
Bác Bành , đang định cái gì, thì đột nhiên bên ngoài một tiếng gào thét thê lương, bà sợ tới mức run cả tay, gạo nếp đậu đỏ lúc trong lá gói đều vung vãi .
"Sao ?"
Tiếng kêu thảm như , ghê như .
Bác Bành vội vàng đặt lá gói bánh chưng xuống, vỗ vỗ tạp dề, dậy mặt nghiêm trọng ngoài, còn quên dặn dò Bành Nha Nha đang chuẩn nấu nước trong phòng bếp:
"Nha Nha ở nhà nấu nước, đừng chạy loạn ngoài.”
Phong Tri Ý cũng vội vàng đặt một cái bánh chưng đang gói xong, theo ngoài.
Nhà bác Bành cách cửa thôn xa, gốc cây đa cổ thụ gần mười trưởng thành mới thể ôm lấy, một đống vây quanh đang xem cái gì.
Hôm nay ăn tết, hiếm khi nghỉ, đa đều cố chấp .
Cho nên lúc , nhàn rỗi ở nhà tiếng động chạy xem ít.
Phong Tri Ý theo phía bác Bành, vất vả lắm mới chen trong đám , thấy trong đám giống như một mặt đất.
Các bác sĩ tại trạm y tế kiểm tra đàn ông và lắc đầu với phụ nữ đang quỳ ở bên cạnh.
Vẻ mặt phụ nữ nhất thời như trời sụp xuống, đó gào thét một tiếng, đến ruột gan đứt từng khúc, khàn cả giọng.
Nghe bác Bành hỏi thăm khác một chút, Phong Tri Ý mới , thì là đội trưởng Vương sáng sớm hôm nay thả nước cho ruộng lúa, cẩn thận rắn độc cắn, ngất xỉu đồng ruộng.
Cũng qua bao lâu mới ba Triệu Học Binh và Tô Vọng Đình cùng cảnh vệ viên đúng lúc từ trong quân doanh bên núi thấy, vội vàng đưa trở về.
mới đưa đến cửa thôn , sắc mặt đội trưởng Vương liền đen tím tái, cả ớn lạnh, miệng sùi bọt mép, mắt cũng là .
Cảnh vệ viên nhanh chóng về thôn cõng bác sĩ chạy tới, mới chẩn đoán, quả nhiên là hồi quang phản chiếu.
Đội trưởng Vương? Đó là đội trưởng của đội sản xuất của cô ?
Phong Tri Ý vội vàng chen tới phía , bên trong tiếng , tiếng la hét vang vọng một vùng.
Bà cụ Vương sợ đay lòng run rẩy đôi tay, mặt cắt còn giọt m.á.u nhưng cố trấn tĩnh :
"Mau đưa đến bệnh viện thị trấn !”
Bác sĩ đang giải thích với bà cụ Vương:
"Quá muộn , mạch đập, hô hấp cũng , lúc thể lạnh, rõ ràng ..."
Bà cụ Vương về phía chiến sĩ giải phóng quân thể cho tín nhiệm.
Triệu Học Binh và Tô Vọng Đình, thấy hai đều bi thương yên lặng gật đầu, lập tức mặt bà cụ vàng như tờ giấy, lảo đảo lùi bước về phía .
Con cái bên cạnh bà vội vàng đỡ lấy, mấy đứa con của đội trưởng Vương "Oa" một tiếng, chạy vọt tới mặt đội trưởng Vương quỳ xuống toáng lên.
Phong Tri Ý theo bọn nhỏ nhà họ Vương tranh thủ hỗn loạn xông tới mặt đội trưởng Vương.
Cô cầm lấy cổ tay ông quả thật còn nhiệt độ để bắt mạch, sờ sờ động mạch chủ bên cổ ông , lật lật mắt ông ...
"Cô đang cái gì ?!"
Con trai lớn của đội trưởng Vương ngăn cô .
Vợ đội trưởng Vương đang vùi đầu cũng ngẩng lên, còn tất cả , ánh mắt đều kinh ngạc Phong Tri Ý giống như đang khám bệnh.
Phong Tri Ý thèm để ý, cô ngước mắt xung quanh, đó dậy chen khỏi đám .
Chạy đến ven đường vặt lấy một nắm lá thông, đó chạy về xin vợ đội trưởng Vương:
"Thím, cháu châm kim rút độc, để cháu thử .”
Cô mới dùng dị năng kiểm tra qua, sức sống trong cơ thể đội trưởng Vương vẫn biến mất, còn một đường sống.