Biết ở mặt gì bọn họ, Hứa Lê Hương lau nước mắt, dứt khoát hỏi rõ ràng:
" cho các , chiếc đồng hồ là mượn thanh niên trí thức Trần Tri Thanh, cô tặng . Bây giờ, rót cuộc các trả ?”
"Ôi chao!"
Bác dâu Hứa lập tức lớn tiếng hét lên:
"Làm gì đạo lý em tặng quà tân hôn còn đòi , thử xem? Phân xử giúp với!”
Một chiếc đồng hồ ở thời đại , giá trị thua kém một căn biệt thự của .
Có đến tay, còn ai sẽ buông tay?
Cho dù vô lý đến thế nào thì cũng thể cơm đưa đến miệng còn nhả .
Dù cũng Hứa Lê Hương chịu trận, mà nó ơn cứu mạng để ép thanh niên trí thức Trần.
Cho nên bà cụ Hứa cũng tỏ khó xử:
"Chuyện , chuyện là con Lê mày việc đáng tin cậy! Làm gì chuyện lấy sính lễ hôn nhân cho cô dâu, chúng bàn giao với thông gia đây?”
"Được ! Cháu hiểu ."
Hứa Lê Hương tỏ vẻ thất vọng, đó tới mặt bà cụ Hứa, thận trọng hỏi:
"Bà nội, cháu là một thành viên của nhà họ Hứa ?”
Da mặt nhăn nheo như vỏ cây khô của bà cụ Hứa run lên:
"Mày cái gì?”
Hứa Lê Hương hít sâu một :
"Cháu là một thành viên của nhà họ Hứa, cháu kiếm công điểm đều thuộc về nhà họ Hứa.”
“Vậy nợ của cháu, cũng nên thuộc về nhà họ Hứa. Vì , bà nội, xin hãy cho cháu tiền để cháu trả cho thanh niên trí thức Trần!”
“Không !”
Bà cụ Hứa còn kịp chuyện thì bác dâu Hứa là đầu tiên nhảy phản đối:
"Muốn bồi thường thì mày tự mà bồi thường! Không liên quan gì đến cả nhà chúng !”
Liên quan đến lợi ích của bản , chị em dâu nhà họ Hứa vẫn đang vây xem náo nhiệt nhao nhao mở miệng phản đối.
"Đây rõ ràng là chuyện của con Lê, tính công cán ?"
"Cái cũng phản đối, Quốc Thịnh nhà cưới vợ đồng hồ gì. Nếu là tính công cán, Quốc Thịnh nhà cũng một cái!”
" ! Hơn nữa, kể cả chúng mua thì chúng cũng mua một hàng cũ !”
......
Bà cụ Hứa nhíu mày:
"Con Lê, đây là chuyện của mày thì tự mày giải quyết .”
“Cháu mà tự giải quyết chứ?!”
Hứa Lê Hương tỏ tức giận thương tâm:
"Cháu kiếm coi như là của nhà họ Hứa, cháu nợ cũng của nhà họ Hứa gia? Đâu ở riêng, gì đạo lý liên quan đây?!”
Nói xong, cô còn tìm kiếm sự ủng hộ của quần chúng vây xem:
"Mọi xem đúng ?!”
Mọi nhao nhao gật đầu đạo lý , nếu kiếm tính là của nhà, đương nhiên cũng từ trong nhà lấy .
“Vậy thì ở riêng !”
Bác dâu Hứa lập tức nhảy :
"Món nợ dù trả thì cũng là mấy trả, đừng hòng kéo xuống nước!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/boss-tan-the-xuyen-thanh-nu-thanh-nien-tri-thuc/chuong-51-ra-o-rieng.html.]
“ !”
Các chị em dâu khác đều ủng hộ, dù một chiếc đồng hồ cũng đáng giá hơn một trăm đồng!
Đó chính là một khoản tiền lớn, một nhà bọn họ tiết kiệm mấy năm cũng tiết kiệm nhiều tiền như .
Hứa Lê hương tức giận run rẩy cả , nên lời:
"Các ! Các ..."
Phong Tri Ý để ý thấy khóe miệng Hứa Lê Hương chợt nhếch lên một chút, cô nhướng mày, thì ý đồ của nữ chính là ở đây? Muốn ở riêng?
Dù mang tiếng trẻ con yêu cầu lớn ở riêng, náo loạn khiến cả nhà chia năm xẻ bảy cũng dễ .
Nhất là con gái, lập gia đình sẽ giảm giá trị.
Cho nên nữ chủ vòng quanh một khúc cua lớn như , chính là vì để đối phương chủ động đá cả nhà bọn họ ngoài?
Bản cô còn thể một hình tượng vô tội đáng thương?
Nữ chính thật đúng là tính toán, khóe miệng Phong Tri Ý khẽ nhếch, chỉ sợ từ lúc mượn đồng hồ của , cô lên kế hoạch như nhỉ?
Cô vốn dĩ ý định trả đồng hồ cho ?
Dù , nữ chính hiểu rõ nhà họ Hứa qua hai đời , còn thể hiểu nhà là loại như thế nào ?
Cô thể rằng chiếc đồng hồ sẽ lấy ?
Cô , cô rõ.
Chính bởi vì , cho nên mới mượn cơ hội lên cơn để ở riêng.
Như , chỉ giúp cả nhà thoát khỏi áp bức bóc lột, còn thể nhân lúc náo loạn, phủi sạch quan hệ, về "bay một ", phát đạt sẽ hút máu, cản trở.
Quan trọng hơn là, chỉ thể ở mặt "Phong Tri Ý" giành sự thương tình đồng cảm, còn thể bôi đen nhà bác cả, thậm chí cả Hứa gia.
Chờ về nhà quyền quý của "Phong Tri Ý" tìm tới, bọn họ thể cho phép khác bắt nạt con gái bảo bối nhà như ?
Vậy thì ngoại trừ cả nhà nữ chính, thì tất cả của nhà họ Hứa đừng hòng mối quan hệ với quyền quý.
Còn thể sẽ đắc tội quyền quý, mượn cơ hội trả thù cả nhà họ Hứa đối xử tệ với nhà bọn họ mười mấy năm nay.
Ngoài còn một điều nữa, cô còn lợi dụng chiếc đồng hồ , loại bỏ vợ chính thức của giàu nhất trong tương lai.
Chậc, nữ chính thật đúng là thủ đoạn.
Chỉ là một chiếc đồng hồ, quả thực là một hòn đá đáp mấy con chim!
Nếu như lấy đồng hồ đeo tay của cô vũ khí, còn để ý mong của cô, cố chấp kéo cô đến công cụ, thì chừng Phong Tri Ý sẽ vỗ tay khen cô một câu thông minh.
Đáng tiếc, cô ý của cô , đá đ.í.t cả nhà bọn họ thì vội vội vàng vàng hoảng hốt tới cầu xin Phong Tri Ý:
"Thanh niên trí thức Trần, con bé Lê nhà gì cũng cứu cô, cô xem việc thể coi như xong ? Chẳng lẽ một cái mạng của cô, còn đáng bằng một cái đồng hồ ?”
Ồ? Phong Tri Ý nhướng mày, bánh bao mềm nhà tùy ý bóp nắn xoa tròn bao lâu nay, cứ tưởng là tính tình hiền dịu, mà cũng chơi ân báo đáp, trói buộc đạo đức ?
Phong Tri Ý âm thầm chậc chậc một tiếng, hóa cái bánh bao mềm cũng là khinh mềm sợ cứng, khinh thiện sợ ác?
Quả nhiên là đáng thương tất chỗ đáng hận nhỉ?
“Mẹ!”
Hứa Lê Hương thấy mắt Phong Tri Ý lạnh nhạt, sắc mặt biến đổi thì vội vàng tới kéo :
"Mượn đồ của gì đạo lý trả ? Chẳng lẽ con thể ngẩng đầu để ?!”
Mẹ cô co rúm :
"Không , ..."
Hứa Lê Hương để ý tới nữa, cô chuyển hướng đến Phong Tri Ý, vẻ mặt xin vô cùng chân thành:
"Thanh niên trí thức Trần, xin cô! chuyện sẽ xảy thành thế .”
Hơn nữa cô còn thề son sắt cam đoan với nhân phẩm của :