Chỉ một lát , Hứa Lê Hương còn từ trong phòng phía đông , thì nhà họ Hứa lượt về .
Họ thấy cô trong sân thì đều khó hiểu kinh ngạc.
"Ủa? Ai ?”
"À, thanh niên trí thức Trần !"
“Thanh niên trí thức Trần, cô đến nhà việc gì ?”
Người hỏi cuối cùng là bà cụ Hứa, bà hơn sáu mươi tuổi mà vẫn khỏe mạnh như cũ, vẫn xuống ruộng việc.
Bà ném các công cụ ruộng lều cỏ trong sân và vỗ vỗ tay về phía cô.
Bụi bặm tung bay khắp nơi khiến cho Phong Tri Ý lẳng lặng lui về phía một bước:
"Hứa Lê Hương bảo cháu ở đây chờ cô .”
“À, con bé Lê Hương đó !”
Khuôn mặt đầy nếp nhăn của bà cụ Hứa nhíu mắt , đôi mắt vốn nhỏ giờ chỉ còn một xíu, cả khuôn mặt giống như một khối vỏ cây già thô sần sùi đen:
" là chuyện gì ? Nó..."
"Chị dâu họ! Sao chị thể như thế chứ?"
Lời còn xong tiếng kinh sợ của Hứa Lê Hương vọng từ trong phòng đứt quãng”
"Chiếc đồng hồ rõ ràng là mượn cho chị! Tại nó trở thành của chị ?!”
Mọi sửng sốt, Phong Tri Ý nghĩ trong lòng"quả nhiên như thế" đó nhíu mày, ngay là nữ chính sinh sự mà.
Hứa Quốc Xương mới buông nông cụ xuống thì thanh âm từ trong phòng tân hôn của truyền , vội vàng chạy phòng:
"Làm ?”
Có lẽ là thanh âm bên ngoài, chạy đến cửa thì đúng lúc gặp Hứa Lê Hương đuổi theo Hà Mỹ Lệ.
Hà Mỹ Lệ thấy , vẻ mặt tủi nhào trong n.g.ự.c Hứa Quốc Xương.
Cô nâng đồng hồ đeo tay lên hỏi:
"Anh Xương, , chiếc đồng hồ là sính lễ mà tặng cho em ?”
Hứa Quốc Xương thấy Hứa Lê Hương cũng cầu chứng, chột né tránh:
" , đúng !”
“Anh họ! Hứa Lê Hương thể tin nổi mà mở to cả hai mắt."
Chiếc đồng hồ là mượn cho dùng để đón dâu, cũng ba ngày khi mặt về sẽ trả, thể phủ nhận như chứ?!”
"Mượn cái gì? Trả cái gì?"
Bác dâu Hứa mới về bước sân, vứt nông cụ xuống:
"Không đó là quà tân hôn của mày tặng họ mày ? Sao đạo lý tặng quà cưới cho còn đòi ?!”
“Cháu, cháu ?"
Hứa Lê Hương vội vàng giải thích:
"Tại cháu thứ quý giá như đồng hồ để tặng cho họ chứ?”
"Đó là việc của mày."
Bác dâu Hứa nhạt liếc mắt Phong Tri Ý cạnh đó:
"Ai bảo mày ơn cứu mạng với thanh niên trí thức Trần chứ, tặng mày một chiếc đồng hồ cảm ơn thì đáng là gì?”
Đây là cướp luôn chiếc đồng hồ để quà cám ơn cứu mạng của Hứa Lê Hương đó hở?
Sau đó đồ của Hứa Lê Hương là đồ của nhà họ Hứa, là lấy luôn trả đó hở?
Phong Tri Ý hai tay đút túi nhàn rỗi, ung dung nhướng mày, nữ chính diễn vở kịch rốt cuộc dụng ý gì.
“Không, !”
Hứa Lê Hương gấp đến độ nước mắt sắp rơi xuống:
"Rõ ràng, rõ ràng là hỏi mượn thanh niên trí thức Trần để mặt cho các , họ cũng mà! Các , các thể che giấu như ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/boss-tan-the-xuyen-thanh-nu-thanh-nien-tri-thuc/chuong-50-doi-dong-ho.html.]
"Che giấu cái gì?"
Bà cụ Hứa nghiêm nghị hét lớn:
"Con Lê, mày thể một mực vu khống nhà như thế !”
Sau đó bà còn dùng hợp lý hợp tình giải thích với Phong Tri Ý:
"Thanh niên trí thức Trần, nhà họ Hứa chúng loại lấy đồ đạc của khác.”
“Chiếc đồng hồ đeo tay , lúc con bé Lê Hương là cô tặng nó quà cứu mạng, nó nhường cưới vợ cho họ nó.”
Nói xong, sắc mặt bà hiền lành hòa ái khẽ thở dài:
" lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, cháu trai cưới vợ, cũng thể để cho cháu gái chịu thiệt , đúng ?”
“Vì , lấy một trăm quả trứng để đổi cho con bé, coi như là thêm sính lễ cho cháu trai của .”
Nghe vẻ thông tình đạt lý, kì thực tất cả đều là logic của cường đạo.
Không chỉ đổ hết tất cả trách nhiệm lên đầu Hứa Lê Hương, còn nhiều nhấn mạnh ân cứu mạng của cô , dùng giá trị đạo đức để ép Phong Tri Ý thể nhận, đây là quà cứu mạng, thể đòi về.
Đáy mắt Phong Tri Ý lộ chút hứng thú trào phúng, cô gì mà nhếch miệng.
Điều cô tò mò hơn cả là nữ chính diễn vở kịch rốt cuộc mục đích gì.
"Không! !"
Hứa Lê Hương lớn tiếng phủ nhận, liên tục lắc đầu, lắc đến nước mắt rơi xuống:
"100 quả trứng rõ ràng là bà nội cho con bồi bổ thể khi ở cữ mà!”
"Ồ, mày là sinh trứng vàng ?"
Bác dâu Hứa âm dương quái khí trào phúng:
"Lại còn cần một trăm quả trứng gà bồi bổ thể? Con dâu nhà ai ở cữ quý giá như chứ? Đứa trẻ dối cần chớp mắt nữa .”
Nói xong, bà còn trưng cầu ý kiến của quần chúng xung quanh vây quanh lúc nào đang xem náo nhiệt:
"Con dâu nhà ai ở cữ cần một trăm quả trứng gà bà con?”
Quần chúng vây xem đều lắc đầu, cái gì mấy đời đơn truyền sinh một cái, ở cữ cũng hơn trăm quả trứng gà để ăn.
Cháu trai nhà họ Hứa các ngươi nhiều đến mức thể sinh chắt , sinh thêm một đứa cháu trai cái gì đáng quý, quý giá.
Ngay lập tức của Hứa Lê Hương mới chịu nổi.
Nhìn thấy bánh bao mềm , bác dâu Hứa tiến lên một bước giữ chặt Hứa Lê Hương hỏi:
"Kim Phượng, cô tự , một trăm quả trứng gà là con Lê lấy đồng hồ đổi cho cô ?”
Nói xong, bà còn nhấn mạnh:
" sinh năm đứa con trai cộng cũng ăn qua một trăm quả trứng gà, cô sinh năm đứa con gái, giờ mới sinh con trai thì quý giá lắm ? Có đáng để ăn một trăm quả trứng ở cữ ?”
"Mẹ Hứa Lê Hương chị dâu chọc vết sẹo "sinh năm cô con gái liên tiếp", lập tức hổ vô cùng, bà nhẹ nhàng giật cổ tay chị dâu bóp đau .
Tính tình bà vốn mềm yếu, quanh năm áp bức nên dám phản bác:
", đúng..."
Hứa Lê Hương qua kéo tay bác dâu Hứa , bảo vệ ở lưng:
"Đừng kéo cháu! Trứng chỉ ba xu một quả, một trăm quả trứng cũng chỉ 3 đồng! Cháu thể đổi đồng hồ hơn một trăm đồng cho một trăm quả trứng chứ?”
"Vậy họ mày kết hôn mày thể bày tỏ một chút ?"
Bác dâu Hứa vô lý rối lên:
"Một con bé như mày đeo đồng hồ quý giá như thế ? Mạng của mày chịu ?”
“Cháu đó đồ của cháu!”
Hứa Lê Hương phẫn nộ hét lên giải thích:
"Đó là đồ của thanh niên trí thức Trần mà!”
Bác dâu Hứa bĩu môi tin:
"Đó là cái cớ để mày lấy đồng hồ đeo tay về thôi!”