đấy, đó là chậu, đĩa.
Chính là cái loại chậu sứ rửa mặt, là bắp cải xào thịt.
Rất ít thịt, hương vị bình thường, nhưng đều ăn ngon.
Lúc ánh hoàng hôn phản chiếu đầy trời, cảm giác khí thế ngất trời, vô cùng đồ sộ.
Chỉ mấy bàn vẻ là cán bộ, cùng với bàn của cô dâu chú rể thì coi như nhã nhặn lễ độ, nâng ly cạn chén ăn từ từ.
Phong Tri Ý các cô gái cùng bàn vùi đầu từng ngụm từng ngụm cơm và thức ăn, ăn như hổ đói, ăn đến mặt hiện lên cảm giác thỏa mãn hạnh phúc thì khỏi mỉm : Trẻ con ở thời đại , thật là dễ thỏa mãn.
Phương Tiểu Phương nghiêng đầu, thấy trong chén Phong Tri Ý chỉ hai miếng lá rau, thì nhíu mày:
"Người trong thành phố mấy thật là!”
Nói xong, cô gạt đồ ăn trong bát của cho cô:
"Đã bảo cô đừng nhã nhặn nữa mà! Lịch sự ở đây chỉ đói thôi.”
Phong Tri Ý vội vàng ngăn cản:
"Không cần cần, hôm nay ở trong thị trấn ăn nhiều thịt kho tàu, lúc cũng ăn nổi.”
Thịt kho tàu ở thời đại , là một món ăn vô cùng tôn sùng.
Phong Tri Ý chỉ tỏ vẻ cô thật sự cần Phương Tiểu Phương nhường nhịn.
ngờ lời dứt, bộ trong bàn đều ngẩng đầu, mắt lóa ánh sáng diễm lệ Phong Tri Ý, mấy còn thể hiện biểu cảm nuốt nước miếng.
Phong Tri Ý dừng , lập tức nhẹ giọng hỏi Phương Tiểu Phương:
"Chỉ một món ăn như thôi ?”
Những đứa trẻ rõ ràng còn ăn đủ!
“Còn nữa!”
Phương Tiểu Phương cũng miễn cưỡng, cô vui vẻ và cơm, vô cùng trân quý nhét một miếng thịt miệng:
"Vốn dĩ cơm tập thể cộng thêm một món ăn nhà họ Hứa , là hai món một canh, chỉ một món thịt.”
Cô dừng một chút, nuốt thức ăn :
" ngày hôm qua con trai thứ tư đang là bộ đội của nhà họ Triệu từ trong bộ đội đưa về một .”
“Nghe đại đội chúng sẽ nấu ăn tập thể, thì cố ý bỏ tiền mua thêm hai con lợn cho đại đội nấu thêm hai món thịt.”
Nói xong, cô chỉ bàn cô dâu chú rể ở chính giữa:
"Chính là bên cạnh đại đội trưởng, trong nhà còn là quan lớn ở Bắc Kinh!”
Phong Tri Ý trông ngóng theo, đúng lúc đối phương vì sang nên chạm mắt!
Đối phương rõ ràng ngẩn , đó lập tức vui vẻ lộ nụ xán lạn cho cô.
Phong Tri Ý cũng thoải mái mỉm gật đầu ý chào một chút, đó tự nhiên thu hồi ánh mắt, âm thầm nghi hoặc:
Đó là mới cố ý đụng ? Một đứa con trai quan lớn mới tới như tìm cái gì?
Không đợi cô suy nghĩ nhiều, Phương Tiểu Phương khẩn trương nhắc nhở cô:
"Món thứ hai sắp tới !”
Phong Tri Ý bộ dạng đối mặt với giặc, chuẩn cướp thức ăn thì cảm thấy đáng yêu buồn :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/boss-tan-the-xuyen-thanh-nu-thanh-nien-tri-thuc/chuong-44-cuop-thuc-an.html.]
"Cô cần khẩn trương như ? Ăn cơm thôi chứ là đánh giặc .”
"Cái thua gì đánh giặc."
Ánh mắt Phương Tiểu Phương chằm chằm chậu rau lên bàn, lập tức đưa bát qua, dùng đũa liều mạng kéo trong bát của , còn quên sốt ruột Phong Tri Ý:
"Động tác của cô cũng nhanh lên !”
Nói xong, cô còn rống lên với những cô bé khác động tác nhanh thua gì :
"Ôi ôi ôi ôi, các còn lập gia đình đây? Tụi con trai đang kìa! Nhã nhặn chút !”
Đám con gái quả nhiên dừng một chút, cẩn thận trái một chút.
Ngược để cho Phương Tiểu Phương nhân lúc nhanh chóng kéo chút đồ ăn cuối cùng trong bát của Phong Tri Ý sự trừng mắt tức giận của các cô gái kịp cướp.
"Cho cô!"
Phương Tiểu Phương như tướng quân chiến thắng trở về, đặt bát đồ ăn cướp ít mặt Phong Tri Ý:
"Lăn lộn với chị đây thì cơm ăn!”
Phong Tri Ý buồn hỏi cô :
"Vậy cô định lập gia đình ?”
Phương Tiểu Phương kiêu ngạo ngẩng đầu lên:
"Đàn ông là cái gì, quan trọng bằng ăn cơm !”
Phong Tri Ý nhất thời vui vẻ, thấp giọng khẽ thôi:
"Nói đạo lý.”
Bên bàn cô dâu chú rể, Tô Vọng Đình về phía bên đang tươi như hoa, trong lòng vô cùng ngứa ngáy, kiềm chế đẩy Triệu Học Binh, nhỏ giọng :
"Không giúp chú rể đỡ rượu ? Bây giờ ?”
Bởi vì phận Tô Vọng Đình quý trọng, bàn của bọn họ, đều là đại đội trưởng sản xuất, bí thư, đại đội trưởng dân quân và các cán bộ khác, còn Triệu Học Binh và cô dâu chú rể cùng lớn đều ở chỗ .
À , bí thư chi bộ phụ trách giáo dục tư tưởng bệnh lạ đưa chữa bệnh còn về.
Bởi vì là tình huống gì, hơn nữa trong thời gian quá bận rộn, tạm thời còn tuyển bí thư mới, lúc chỉ phó bí thư ở đây.
Triệu Học Binh đang cùng đại đội trưởng cạn chén, thì dừng một chút, quét mắt về phía chiếc bàn Tô Vọng Đình vẫn luôn chú ý đến, nhỏ giọng :
"Đồ còn ăn xong, thích hợp, đợi lát nữa .”
Tô Vọng Đình đành nhẫn nại chờ, thỉnh thoảng lướt qua bên Phong Tri Ý.
Đột nhiên thấy tay của bà thím bên đó trơn trượt, canh nóng bỏng văng lên mặt cô gái nhỏ bên cạnh Phong Tri Ý.
Phong Tri Ý đang cúi đầu chuyện với Phương Tiểu Phương dường như là phản xạ điều kiện, nhanh chóng đưa tay chắn mặt cô bé, canh nóng hổi nhất thời văng lên mu bàn tay của Phong Tri Ý.
Ngay lập tức, ở bàn kinh hoảng!
Vẫn là bản Phong Tri Ý nhanh chóng định cục diện, đối với vẻ mặt xin của bà thím thì ngại , xua xua tay, giống như đang việc gì.
Sau đó cô dịu dàng trấn an cô gái nhỏ dọa sợ, cho biến cố đột nhiên xảy , còn kịp nổi sóng đè xuống.
Thậm chí ở bàn bên cạnh bọn họ chỉ sang một chút, cũng gây nhiều sự chú ý.
Bàn tay cầm đũa của Tô Vọng Đình siết chặt, đầu nhỏ giọng dặn dò cảnh vệ viên bên cạnh một câu.
Cảnh vệ viên theo tới chăm sóc lập tức rời khỏi chỗ , bao lâu thì giao cho Tô Vọng Đình một ống thuốc mỡ.
Đợi đến khi tất cả năm món ăn đều lên hết, cô bé bên cạnh Phong Tri Ý kìm mà hỏi khi thấy cơm trong bát của cô cũng nhúc nhích mà đặt đũa xuống: