Nói xong, bà thấy Phong Tri Ý đang ngang qua ven đường gần bọn họ, thì thẳng dậy, cất cao giọng chào hỏi cô:
"Thanh niên trí thức Trần, cô về ? Sao xách túi lớn túi nhỏ như .”
Phong Tri Ý dừng chân một chút, đầu , thấy thím Tiền miệng rộng mà ở trong thôn ai cũng thể chuyện với thì mỉm :
"Là thím Tiền ạ, ngày nghỉ mà còn chăm chỉ ? Cháu trở về từ thị trấn, lấy bưu kiện nhà gửi cho.”
"Haiz, trong nhà mấy cái mồm há chờ cơm, kiếm thêm vài công điểm ."
Thím Tiền thấy cô đeo túi lớn xách túi nhỏ, ánh mắt sáng lên:
"Ồ! Nhiều đồ như ?! Gia đình cô thực sự mong nhớ cô đó!”
" rời gia đình, nhà khó tránh chút nhớ nhung."
Phong Tri Ý nhẹ nhàng, nhập gia tùy tục cùng tím Tiền vài câu.
Cô khéo léo khiêm tốn để cho bà nhà gửi cho một đống đồ .
Như thì qua cái miệng to của thím Tiền, đến hai ngày, của đại đội đều sẽ lưng cô một gia đình giàu vô cùng coi trọng cô.
Sau những kiếm chuyện, đều sẽ suy nghĩ thật kỹ xem nên chọc cô .
Còn nữa, để cô lấy thứ gì để dùng thì cũng đều nguồn gốc.
Thím Tiền thỏa mãn mong tám chuyện, Phong Tri Ý cũng đạt mục đích, hai vui vẻ kết thúc cuộc chuyện tạm biệt lẫn .
Triệu Học Binh ở bên cạnh uống hết nước trong bình, đầu thấy ánh mắt Tô Vọng Đình theo nữ thanh niên trí thức si ngốc.
Anh đưa tay lắc lư mắt Tô Vọng Đình:
"Nhìn cái gì ? Đừng quên khi lão thủ trưởng dặn dò như thế nào.”
Tô Vọng Đình lưu luyến thu hồi ánh mắt, sờ sờ trái tim đang đập liên hồi "thịch thịch thịch" trong lồng ngực.
Cảm giác nó sắp nhảy đuổi theo :
" gây chuyện, chỉ nghiêm túc tìm yêu cũng ?”
Triệu Học Binh nhướng mày:
"Anh nghiêm túc?”
Tô Vọng Đình gật đầu thật mạng:
"Thật đến thể thật hơn nữa!”
Anh nhớ tới dáng vẻ mỉm của nữ thanh niên trí thức .
Tuy rằng hướng về phía mà , nhưng vẫn như thấy hoa nở xuân về, thấy ánh lấp lánh đầy trời, ngay lập tức chìm say mê.
Triệu Học Binh dáng vẻ nghiêm túc nghiêm túc của Tô Vọng Đình, đưa mắt bóng lưng Hạ Phong Tri Ý xa đến mức thấy, gì mà nhặt công cụ lên:
"Xuống việc .”
Phong Tri Ý xa để ý đến , cô xách túi lớn túi nhỏ, một đường rêu rao thôn, thể đụng một đội ngũ đón dâu.
Chú rể mặc quân phục màu xanh, n.g.ự.c phối hoa đỏ thẫm, dùng xe đạp nửa mới đẩy cô dâu mặc áo cưới đỏ , mấy thanh niên nâng bàn ghế, tủ giường và đồ đạc theo .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/boss-tan-the-xuyen-thanh-nu-thanh-nien-tri-thuc/chuong-41-co-ay-la-ai.html.]
Bốn phía xung quanh còn nhiều vây xem, bộ đội ngũ liền vẻ bao la cuồn cuộn, vô cùng náo nhiệt.
Cô vội vàng nhường đường, giống như tất cả đang vây xem, cô tò mò đội ngũ đón dâu thanh thế to lớn từ từ đến gần.
Đồng thời trong đám nghị luận sôi nổi, cái gì thể diện, ba mươi sáu mâm, quá vẻ vang.
Phong Tri Ý mỉm trong lòng, lẽ ở thời đại , cái hôn lễ trong mắt cô chút đơn giản mộc mạc, thì coi là xa hoa, long trọng?
Khi cô dâu còn một chiếc đồng hồ sính lễ, Phong Tri Ý ngẩn .
Cô lập tức tập trung về phía cổ tay cô dâu vặn ngang qua mặt , quả nhiên là thấy đồng hồ cho nữ chính mượn ngày hôm qua.
Phong Tri Ý: "..."
Đột nhiên loại cảm giác " xem náo nhiệt, ngờ ăn dưa liên quan đến ".
Trong lòng cô đột nhiên thấy vi diệu, hóa đây chính là hôn lễ xinh của họ nữ chính và hoa hậu thôn Hà Mỹ Lệ ?
Hôm qua là còn chuyện ? Sao hôm nay kết hôn ? Hành động nhanh như ?
Đợi đội ngũ hôn lễ từ từ qua, Phong Tri Ý xách đồ trở điểm thanh niên trí thức.
Thấy ai ở đây, lẽ là xem hôn lễ náo nhiệt, hoặc là thị trấn còn trở về, hoặc là đang luyện tập chuẩn tiết mục buổi tối .
Cô đặt một thứ quan trọng trong phòng, đó gian để tắm một phen, quần áo bụi bặm khỏi nhà.
Buổi tối đại đội nấu cơm tập thể, là tình hình như thế nào, ăn ở ? Khi nào bạn bắt đầu ăn?
Ăn ở nhà ăn lớn nhỉ? Cô định sẽ đến nhà ăn để xem xét tình hình một chút.
Tuy nhiên, khi đến gần nhhà ăn, cô phát hiện nhiều mang ghế, mang bàn chạy về phía nhà ăn bên .
Trong lúc Phong Tri Ý đang loay hoay thì gặp xã viên nhiều dẫn cô việc, đó là một cô gái trẻ tuổi.
Cô gái với cô rằng bởi vì đủ bàn ghế trong nhà ăn để ăn tập thể nên các xã viên mang thêm bàn ghế từ nhà đến.
Phong Tri Ý thì lập tức lo lắng thanh niên trí thức bọn họ bàn ghế ăn cơm.
Đối phương bảo cô cần lo lắng, là căng tin vốn dĩ sẵn một ít bàn ghế, đủ dùng .
Các xã viên mang bàn ghế nhà theo là vì đến lúc đó thể xem chương trình văn nghệ và xem phim.
Chờ tán gẫu đến nhà ăn, Phong Tri Ý mới hiểu là ý gì.
Bởi vì bên ngoài nhà ăn cái sân phơi thóc lớn, hiện tại bày đầy bàn ghế của các nhà mang đến.
Mà một bên sân phơi thóc, một lều cao, lẽ là vì để cây trồng tránh mưa, hiện tại đang bố trí thành sân khấu đơn giản, chắc là dùng sân khấu biểu diễn.
Còn mặt khác của sân phơi thóc, cũng treo một tấm vải trắng thật lớn, là dùng để xem phim.
Phong Tri Ý quen với hình chiếu 3D nên đối với cái còn cảm thấy hứng thú, cô liên tục tấm vải trắng vài .
Thấy , cô gái bên cạnh với cô:
"Bộ phim chờ tiết mục buổi tối biểu diễn xong mới chiếu, chúng mau tìm vị trí xuống , bằng một hồi sẽ còn chỗ nữa.”
Nói xong, cô liền kéo cô thuần thục mà nhanh nhẹn xuyên qua các hàng bàn ghế.
Phong Tri Ý bất ngờ nên giật một chút:
"Cô cùng nhà cô ?”