Phong Tri Ý đang lên kế hoạch gì, nhấp nhẹ lạnh :
"Ừ, trình độ học vấn của em cũng đủ để . em thấy khí giữa các thanh niên trí thức vẻ căng thẳng."
"Chuyện bình thường mà, họ sắp cạnh tranh . Dù cũng chỉ hai suất, mà các bạn thanh niên trí thức đến hơn hai mươi ..."
Mạnh Tây Châu đột nhiên nhớ kiếp , hình như vì suất học bổng xảy chuyện lớn?
kiếp lợi dụng trận lụt lớn năm ngoái để rời khỏi đại đội Mộng Trang, cụ thể xảy chuyện gì rõ, chỉ mơ hồ nhớ là chết?
Nghĩ đến đây, Mạnh Tây Châu vội vàng nhắc nhở vợ:
"Thời tiết nóng bức, em cần ngoài nếu cần thiết. Chuyện suất học bổng , em cũng đừng tham gia bầu chọn gì cả. Khi đại đội họp bầu, em cứ từ chối tham gia là ."
Suất học bổng vẻ chọn dựa giới thiệu của quần chúng và sự phê duyệt của lãnh đạo, vợ mối quan hệ với cán bộ đại đội, chắc hẳn nhiều thanh niên trí thức sự ủng hộ từ cô ?
Phong Tri Ý gật đầu:
"Em cũng nghĩ ."
Cô thực sự giới thiệu ai cả, bởi vì bất kể cô bầu chọn cho ai cũng sẽ công bằng.
Dù chuyện cũng liên quan nhiều đến cô, Phong Tri Ý cũng quan tâm nhiều, cô sờ sờ bụng:
"Em đói , nấu cơm xong ?"
"Xong , em chờ một chút."
Mạnh Tây Châu dậy đưa quạt cỏ cho cô:
"Để mang cơm và món ăn ."
Phong Tri Ý lấy hai bộ bát đũa, thấy hai món rau lạnh, một bát canh trứng, một bát mỳ xào thịt và một đĩa cá hấp.
khi đĩa cá bê lên, một mùi tanh nồng nặc xộc thẳng mũi, khiến cô cảm thấy bụng đột nhiên trào lên một cơn sóng lớn, Phong Tri Ý vội chạy một bên:
"Ọe!"
Mạnh Tây Châu đang mang đĩa cá thì vội bỏ xuống chạy :
"Em ?!"
Phong Tri Ý vẫy tay:
"Cá của mà tanh thế? Tanh và hôi nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/boss-tan-the-xuyen-thanh-nu-thanh-nien-tri-thuc/chuong-325-hoc-bong-hoc-dai-hoc-cong-nong-binh.html.]
"Tanh hôi?"
Mạnh Tây Châu ngạc nhiên, cầm đĩa cá ngửi ngửi, thơm ngon mà, mùi tanh hôi ?
Hơn nữa cá là cá tươi mà mới bắt từ suối, hấp lên thể chút mùi tanh hết, nhưng cũng đến nỗi hôi chứ?
Mạnh Tây Châu xác nhận mùi:
"Không mùi tanh mà, sạch ."
Nói xong, còn đưa cá đến cho cô xem:
"Nhìn , gừng khử tanh còn đây ."
Phong Tri Ý mới hết cảm giác buồn nôn, dậy thì cá đưa tới khiến cô ói mửa liên tục.
Mạnh Tây Châu giật , vội vàng đặt cá cách xa, rót một cốc nước đưa cho cô, nhẹ nhàng vỗ lưng cô:
"Chuyện gì , mau uống chút nước ."
Phong Tri Ý nhận lấy nước, súc miệng, cảm giác buồn nôn vẫn còn đọng ở cổ họng, cô khó chịu nhăn mặt:
"Em cũng , chỉ cần ngửi thấy mùi tanh của cá là em buồn nôn."
Nghe cô , Mạnh Tây Châu đang vỗ lưng cô đột nhiên dừng tay, từ bên cạnh chuyển về phía cô quỳ gối, nắm tay cô với vẻ mặt nghi hoặc chắc chắn, chăm chú gương mặt cô:
"Em yêu, chẳng lẽ em..."
Nói xong, ánh mắt di chuyển xuống, dừng bụng cô.
Phong Tri Ý đang uống nước thì giật , theo ánh mắt xuống bụng , ngạc nhiên, lẽ?
Sau đó cô vội vàng đặt cốc nước xuống bàn, tự kiểm tra mạch.
Sau một lúc lâu, Phong Tri Ý với vẻ mặt phức tạp buông tay.
Thấy , Mạnh Tây Châu luôn chăm chú theo dõi cô lập tức hỏi với vẻ mặt lo lắng:
"Thế nào? Có ... ..."
Phong Tri Ý rũ mắt, đang lo lắng và mong đợi, cô vươn tay vuốt ve đôi mày như vẽ của :
"Anh con ?"
Mạnh Tây Châu hồi hộp và phấn khích gật đầu liên tục, sợ cô hiểu lầm vội vã lắc đầu, đó như nghĩ điều gì đó gấp gáp gật đầu.
Phong Tri Ý mà bật :