Boss Tận Thế Xuyên Thành Nữ Thanh Niên Trí Thức - Chương 146: Hay là mua thêm mấy căn nữa
Cập nhật lúc: 2025-08-14 10:42:36
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
khi thấy Phong Tri Ý ngoài đánh giá tòa viện với ánh mắt đầy sự yêu thích, Mạnh Tây Châu cân nhắc xem nên mua thêm vài căn nhà như thế nữa , dù những tòa nhà như thế cũng sẽ nâng giá lên gấp mấy .
___
Mà phía Tô Vọng Đình, xe dừng cửa nhà họ Đỗ, Đỗ Nhược Lan vội vàng lao khỏi xe, vẻ mặt tức thẹn, Tô Vọng Thư đuổi theo cô :
“Nhược Lan!”
Tài xế thấy , chút chần chờ đang nhắm mắt nghỉ ngơi là Tô Vọng Đình:
“Cậu chủ…”
“Không cần quan tâm gì.”
Tô Vọng Đình thậm chí thèm hé mắt.
Tài xế chỉ còn nước ngậm miệng, yên lặng tắt máy chờ tại chỗ.
Mà Tô Vọng Thư đuổi kịp Đỗ Nhược Lan, giữ chặt cô , đó hai gì với , chốc lát Tô Vọng Thư nổi giận đùng đùng trở về.
Thấy Tô Vọng Đình vẫn thèm mở mắt, đến cho cô một ánh cũng bủn xỉn, cô tức giận đóng cửa xe cái ruỳnh.
Chờ về đến nhà, cô là đầu tiên lao khỏi xe, chạy vọt nhà mách lẻo:
“Ba! Mẹ! Anh con đang yêu một đứa gái quê!”
“Cái gì?!”
Lời của cô tất cả đều thốt lên kinh ngạc:
Hai cha con ông Tô đang đánh cờ trong phòng khách, cụ Tô từ trong phòng nghỉ phòng khách, cùng với Tô đang đến phòng bếp.
Tô Vọng Đình ngay đằng Tô Vọng Thư, thế, nghẹn lời, tức giận :
“Không ! Đừng nó vớ vẩn.”
“Em vớ vẩn á?”
Tô Vọng Thư tự chỉ bản , ngay đó cô cực kỳ chắc chắn chỉ về phía lái xe đồng thời cũng là lính cảnh vệ đang Tô Vọng Đình:
“Không tin thì hỏi Tiểu Lý .”
Anh dừng bước, trong mắt thoáng qua chút bất đắc dĩ, trưng vẻ mặt ngây thơ gì.
“Vọng Đình, thế là ?”
Ông Tô nghiêm túc ở sô pha:
“Nói rõ xem nào.”
Mẹ Tô gần nhận lấy hành lý từ trong tay con trai, đưa cho giúp việc, bà thấy Tô Vọng Đình cao lớn hơn nhiều thì vui lắm, :
“ đó, con mà , ba cũng thể hỏi Tiểu Lý, hơn hết là con nên thật .”
Tô Vọng Đình ông nội và ba đều dừng ván cờ để , liếc khuôn mặt đắc ý khi mách lẻo thành công của Tô Vọng Thư, chán chẳng gì:
“Sao ạ, con về, cả nhà vội mở tam đường hội thẩm con ư?”
“Tiểu Lý.”
Cụ ông Tô dồn khí đan điền, quát lớn, ngữ khí đầy uy nghiêm.
Anh lính cảnh vệ đánh mắt về phía Tô Vọng Đình để dò hỏi ý kiến, Tô Vọng Đình cởi áo khoác , bất đắc dĩ giơ hai tay đầu hàng:
“Rồi , con con . Chờ con rửa mặt cái , con cả quãng đường xa như thế, mệt lắm.”
Lúc mới tạm tha cho .
Chờ về phòng tắm rửa sạch sẽ, quần áo xong, trong lúc đó Tô Vọng Thư lung tung cái gì, cụ bà thấy liền hỏi ngay:
“Cháu còn đưa về đây ? Giấu ?”
Tô Vọng Đình sửng sốt:
“Mang về cái gì ạ? Bỗng nhiên hỏi cháu thế cháu chẳng hiểu gì cả!”
“Anh còn dối !”
Tô Vọng Thư hừ mũi:
“Lúc ở nhà ga, em thấy hết !”
Thực lúc đến , cô cũng thấy gì cả, thông tin là từ Đỗ Nhược Lan cho cô .
Đỗ Nhược Lan cô lúc đang chuyện với một cô gái quê mùa, mặc áo bông lớn, tết hai b.í.m tóc, khi hai các cô tới gần, cô gái hình như trai cô sai đẩy lên xe vội vàng chở .
Nếu gì xa, thì dám mang đến gặp ?!
Tô Vọng Đình cạn lời, đảo mắt khinh bỉ cô , đó ánh chòng chọc như hổ đói của cả nhà, xuống, :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/boss-tan-the-xuyen-thanh-nu-thanh-nien-tri-thuc/chuong-146-hay-la-mua-them-may-can-nua.html.]
“Cô là gái quê, cô cũng là thành phố Bắc Kinh, là nữ thanh niên tri thức xuống nông thôn, đến huyện Lạc An, là một thành viên trong một đại đội sản xuất ở đó, cách quân doanh của bọn con xa, thể đó là quen.”
Câu xem nghi giải thích xong cái “thấy hết” của Tô Vọng Thư ở nhà ga.
Nghe xong, vẻ mặt của cả nhà trở nên nhẹ nhõm, thế thì chuyện chỉ là chuyện bình thường.
Tô chằm chằm vẻ mặt của con trai , bà thấy khi đến cô gái , vẻ dịu dàng đong đầy trong đôi mắt của con trai, con ngươi như chứa cả trời, sáng lấp lánh vô cùng, bà hỏi bất thình lình:
“Vậy con với cô bé đang là yêu của ?”
Tuy con bà giải thích rõ ràng về phận của đó cùng với lý do cùng xuất hiện ở nhà ga, nhưng chuyện là yêu , thừa nhận, nhưng cũng phủ nhận !
Tô Vọng Đình ngẩn , ngay đó ngại ngùng tránh ánh mắt lóe sáng của , cúi đầu cầm một chén bàn lên:
“Không ạ.”
Không ai hiểu con bằng , Tô thấy như thế liền là vấn đề, bà uy hiếp:
“Con mà , lát nữa hỏi Tiểu Lý.”
Tô Vọng Đình đang nhấp một ngụm , thế, giật sặc nước , ho khan liên tục, thế là trong nhà đều chằm chằm .
Tô Vọng Đình bất đắc dĩ buông chén , dần dần ho nữa, ngượng ngùng gãi gãi mái tóc ngắn sát da đầu của :
“Con cũng thành yêu của cô , nhưng cô ưng con…”
“Cái gì cơ?!”
Nghe thế, bà nội Tô là đầu tiên phản ứng tức giận:
“Con bé đó phận gì cao quý mà nó còn ưng cháu?”
Tô Vọng Đình ngẩn :
“Hình như cô là con gái của một cặp vợ chồng công nhân bình thường thì .”
Chuyện là bí mật gì, chỉ cần ngóng một chút ở đại đội Mộng Trang là .
Bà nội Tô thế càng bất mãn:
“Một con bé xuất từ gia đình công nhân bình thường, dựa mà ưng cháu?!”
“ thế!”
Tô Vọng Thư còn bên phụ họa, đảo mắt, cô hỏi, trong câu hỏi như hàm ý gì khác:
“Anh, cô xuất của đấy? Hay là cô nghĩ chỉ là một lính quèn cùng địa phương thôi đúng ?”
Tô Vọng Đình nghiêm mặt cô :
“Em vớ vẩn gì đấy?! Cô quan tâm những cái !”
“Không quan tâm mới là lạ!”
Tô Vọng Thư khinh thường, :
“Không tin thì hôm nào cho cô , cam đoan cô theo đuổi ngay, đẩy cô cũng !”
Bà nội Tô cũng đồng ý:
“Cháu đừng nên cho cô , cái loại con gái chỉ nịnh nọt như thế .”
“Hơn nữa gia đình cô cũng chỉ là gia đình công nhân bình thường, môn đăng hộ đối, cháu đừng yêu cô nữa.”
“Bà ơi! Không thế !”
Tô Vọng Đình trừng mắt Tô Vọng Thư, tức giận vì cô ăn luyên thuyên, sốt ruột giải thích cho bà nội Tô:
“Cô là như thế! Cô vốn hỏi phận của cháu, cô quan tâm những cái !”
“Cô quan tâm cái thì cô quan tâm cái gì?”
Tô Vọng Thư phản đối, xong cô trai từ xuống , hơn nửa năm gặp, của cô cao lớn trai hơn nhiều.
Còn thêm khí khái của một quân nhân nữa, hơn hẳn bộ dạng ăn chơi đua đòi ngày , trông trưởng thành, chững chạc hẳn, dáng đàn ông lắm.
“Hơn nữa, trai như thế , cô thể ưng ?”
“ đấy!”
Bà nội Tô phụ họa:
“Nếu con bé đó quan tâm phận địa vị, cũng vẻ bề ngoài, thì con bé đó quan tâm cái gì?”
Lúc Tô Vọng Đình ngượng ngùng:
“Cô chắc là, thể là, quan tâm đó thông minh ?”
Vừa dứt lời, bà nội Tô tức phát điên:
“Thế là , con bé đó còn dám chê cháu ngu ư?”