Boss Tận Thế Xuyên Thành Nữ Thanh Niên Trí Thức - Chương 143: Gặp lại Tô Vọng Đình

Cập nhật lúc: 2025-08-14 10:42:33
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Vọng Đình ngẩn , từng thấy cô chân thực như thế, động lòng như thế.

Trong lòng bỗng dưng tuôn một cảm giác ghen tuông mãnh liệt, chuyển mắt về phía đàn ông cho cô tươi , đó trai kiên định, khuôn mặt sắc sảo như tranh thủy mặc, trầm cao quý.

Một cảm giác đe dọa mạnh mẽ sinh , Tô Vọng Đình mấp máy môi, hai tay lén nắm chặt, kiềm chế cảm xúc của , khẽ gật đầu với Phong Tri Ý.

" nấu nước nóng."

Phong Tri Ý tùy tiện gật đầu đáp , đó đầu chuyện với Mạnh Tây Châu.

Tô Vọng Đình thấy, kìm chế cảm giác mất mát to lớn, bước nhanh rời .

Người là ai? Tại cho đến bây giờ từng gặp qua?

Nhìn vẻ bề ngoài, khí chất hề kém hơn , thậm chí còn hơn.

Nhìn hai thiết tự nhiên như , chẳng lẽ yêu? mà, yêu bao giờ!

Viên cảnh vệ bên cạnh hộ tống , thấy vẻ mặt đau khổ tủi như thể sắp òa của Tô Vọng Đình, thì nghĩ ngợi một lúc mới mở miệng an ủi.

"Người cũng là một thành viên của đại đội Mộng Trang, hơn nữa xuất của cũng ."

"Sao?!"

Tô Vọng Đình chợt dừng bước.

"Là ai? Đại đội Mộng Trang ? Người nào?"

Ngoại trừ ngay từ đầu, tiếp cận Phong Tri Ý, đến đại đội Mộng Trang vài , tiếp xúc với mấy xã viên và bác Bành một chút thì thật , ở đại đội Mộng Trang, phần lớn đều quen .

Viên cảnh vệ giới thiệu sơ lược một chút về xuất của Mạnh Tây Châu.

"...Cho nên, khả năng cạnh tranh , ngài đừng đau lòng nữa."

Bất chợt, Tô Vọng Đình cảm thấy ngượng ngùng do vạch trần, mạnh miệng .

"Ai, ai đau lòng chứ! , chỉ là thoải mái mà thôi. Cô còn thèm với , nhưng đối xử với một tên nhóc con địa chủ như !"

Nói đến đây, chua xót, nghi ngờ.

"Sao cô thể tiếp xúc qua với một thằng nhóc con của địa chủ chứ? Lại còn cùng xe lửa với ? Thằng nhóc địa chủ Bắc Kinh gì? Sao thư giới thiệu của đại đội?"

Viên cảnh vệ hộ tống từ lâu ghé qua đại đội Mộng Trang, đối với một đống lớn vấn đề đều gì.

" cũng ."

Tô Vọng Đình nhíu mày lo lắng.

"Trở về điều tra thêm . Thằng nhóc địa chủ qua giống đơn giản, thanh niên trí thức Trần lương thiện, chừng chỉ là đồng cảm cho cảnh ngộ của , nên đối xử với mới chút chiếu cố như bạn bè, đừng để cho lừa gạt."

Viên cảnh vệ khẽ gật đầu.

"Được."

Tâm trạng Tô Vọng Đình lúc mới nới lỏng, định tinh thần, điều chỉnh cảm xúc một chút mới mang nước về.

Anh trở về thấy Phong Tri Ý thanh thản, lười biếng tựa lên giường, đắp chăn, sách ăn trái cây, còn chuyện câu câu với Mạnh Tây Châu.

Mà Mạnh Tây Châu, thì cạnh giường cô, chuyện với cô, tách hạt thông đặt trong bát sứ để cô ăn.

Vẻ mặt Mạnh Tây Châu dịu dàng, đôi mắt lấp lánh ánh sáng.

Hai gần gũi ấm áp như thể họ là một cặp vợ chồng son!

Không đúng! Dù là vợ chồng son cũng dính lấy như thế! Làm cho xen , cũng cảm thấy là đang phiền họ!

Tô Vọng Đình cảm thấy gần như thở nổi, mà cảm xúc rối loạn, hít một thật sâu, mới miễn cưỡng nở nụ lên phía , quen thuộc tự nhiên, hỏi Phong Tri Ý.

"Cô đang sách gì ?"

Thằng nhóc địa chủ từng học, chắc là học thức.

Tuy rằng văn hóa cũng gì, nhưng mà ít cũng nghiệp trung học.

Phong Tri Ý tiện tay lật cuốn sách để cho qua một chút.

Tô Vọng Đình thấy chữ nước ngoài xiêu xiêu vẹo vẹo, lúc mới chút bối rối.

"À, là cái !"

Sau đó với giọng điệu ỉu xìu

" qua."

thật là vốn dĩ hiểu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/boss-tan-the-xuyen-thanh-nu-thanh-nien-tri-thuc/chuong-143-gap-lai-to-vong-dinh.html.]

Phong Tri Ý khó chịu nhưng vẫn nở nụ , cô thấy giọng như bừng tỉnh đại ngộ của , còn tưởng xem qua cuốn "sổ tay du lịch của địa phương"

Cuốn sách là trong lúc cả nước căng phòng dịch, cô vặn tìm ở trọng chợ đồ cũ.

Bác sĩ Uông còn , cuốn khả năng là bản gốc.

Tô Vọng Đình nhớ tới lời doanh trưởng từng với .

" , lúc lũ lụt hè , trở về khi cứu nạn chống lũ thì tìm cô trong quân doanh, cô ?"

Phong Tri Ý thu hồi ánh mắt, tiếp tục sách.

"Trong nhà việc, về một chuyến."

Câu trả lời nửa thật nửa giả.

"À, khó trách thấy cô !"

Tô Vọng Đình cố gắng tìm chủ đề, ngừng chuyện với cô.

"Lúc đó, ..."

Phong Tri Ý vì lịch sự, cũng đáp câu câu .

Mạnh Tây Châu bên cạnh im lặng tách hạt thông, rũ mắt xuống, ánh mắt thâm trầm như đêm tối sâu thấy đáy.

Thời gian trôi qua, tàu dần dần màn đêm, bên trong xe, ngọn đèn vàng ấm áp thắp lên, Mạnh Tây Châu đồng hồ, cũng còn sớm nữa, mới nhẹ nhàng hỏi Phong Tri Ý.

"Cô đến phòng ăn ăn tối ?"

Tô Vọng Đình vội vàng, chịu thua thiệt mà đề nghị.

"Cùng , mời khách."

Phong Tri Ý vốn định nhấc chăn dậy, cô thì ngay lập tức bất động.

"Không , sợ lạnh, lười ."

Sau đó, cô đầu với Mạnh Tây Châu.

"Anh mua về ."

Ánh mắt Mạnh Tây Châu lặng lẽ ánh lên một chút ý .

"Được."

Sau đó đừng dậy, thèm Tô Vọng Đình mà xoay mua cơm.

Tô Vọng Đình bất chợt chút ngượng ngùng, .

"Vậy, cũng mua về ăn."

Phong Tri Ý chút khó hiểu, gật đầu. Anh ăn cơm thì với gì?

Tô Vọng Đình rời bao lâu, xe lửa rít một hồi còi báo hiệu sắp trạm .

Sau một hồi ồn ào, náo động, một nhóm xuống, một nhóm khác lên.

Một cái bóng đen lớn đột ngột in lên cuốn sách mà Phong Tri Ý đang , cô ngẩng đầu thấy một phụ nữ trẻ tuổi vác theo túi lớn túi nhỏ, tay dẫn theo một đứa bé trai năm, sáu tuổi, phía còn dắt thêm một bé gái tầm tám tuổi đang chen chúc bên ngoài khoang tàu.

Vừa bước , cô mang túi lớn túi nhỏ chút bẩn đặt lên chỗ mà Tô Vọng Đình dọn dẹp sạch sẽ.

Phong Tri Ý kìm , nhắc nhở.

"Vị đồng chí , chỗ trải nệm , túi của cô..."

"A, thật ngại quá!"

Đối phương lập tức xin , qua mặt giường một chút, đó Phong Tri Ý thoải mái ở trong ổ chăn của , cô chút ngại ngùng, hỏi.

"Vị nữ đồng chí , giường của là giường , mang theo con nhỏ nên tiện, cô thể đổi chỗ với ?"

Phong Tri Ý kinh ngạc chớp mắt một cái, cô sắp xếp một cái ổ như , mà còn thấy ngại đuổi với cô ?

qua hai đứa nhỏ của cô , cau mày , Phong Tri Ý định gì đó thì bên ngoài buồng tiếng Mạnh Tây Châu truyền đến.

"Làm ?"

Trở về cùng cả Tô Vọng Đình và viên cảnh vệ.

Người phụ nữ thấy ba đàn ông cao to, hơn nữa còn hai lộ rõ khí thế của quân nhân, thì theo bản năng lùi về , rụt rè .

", mang theo con mọn nên tiện, cùng nữ đồng chí đổi vị trí."

cho rằng cô gái trẻ da mặt mỏng, nếu ở mặt đàn ông mà tỏ lương thiện thì cô sẽ ngại ngùng.

Loading...