Boss Tận Thế Xuyên Thành Nữ Thanh Niên Trí Thức - Chương 141: Không cho người khác dùng

Cập nhật lúc: 2025-08-14 10:42:30
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2qKMmfTlXl

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

" vỡ nát thành một đống cũng quá đáng quá , hơn nữa còn là chỉ trong một buổi tối, tất cả hộp đều tan tành, luôn cảm thấy chút gì đó ..."

"Suỵt!"

Phong Tri Ý cắt lời cô.

"Đừng nhảm nữa, coi chừng họa từ miệng mà ."

Lý Yến Hoa vội vàng ngậm miệng.

" ."

Trong lúc chuyện, hai tới chỗ ngã ba, Phong Tri Ý một con đường khác.

"Vậy nhé."

Lý Yến Hoa lúc mới nhớ liền hỏi.

"Cô đến đây ?"

Phong Tri Ý chỉ chỉ về phía núi.

" lên núi xem rau dại, măng mùa đông ."

"À."

Lý Yến Hoa gọi với theo bóng lưng chút xa dần của Phong Tri Ý.

" giặt đồ xong sẽ tìm cô nha!"

Phong Tri Ý gì chỉ đầu , cô núi xanh, ánh mắt lạnh lùng.

quan tâm chiếc hộp gỗ đó là lũ lụt cuốn trôi bọn họ nhặt, là do dụng ý khác vớt lên, cô cho phép chúng xuất hiện trong tay khác.

Đó là do Mạnh Tây Châu tự tay cho cô, hoa văn ở mặt đều do tỉ mỉ điêu khắc lên cho cô, là tấm lòng dành cho cô, cô cho phép chúng bất kỉ nào khác ngoài bản sử dụng.

Thế nhưng việc chúng nhiều chạm , sử dụng thậm chí còn bỏ nhiều món đồ khác khiến cô cảm thấy chán ghét.

Cho nên cô thà rằng bộ đồ vật đều hủy.

Hơn nữa, lúc phòng cô sụp, một hai cái hộp chôn vùi, khả năng bộ chúng đều cuốn trôi. Cho dù bộ đều cuốn trôi, thì tất cả bọn chúng cũng thể nào cuốn đến cùng một chỗ nhóm thanh niên trí thức nhặt .

Thế nhưng, tối hôm qua cái hộp vặn xuất hiện ở ký túc xá thanh niên trí thức.

Trên đời chuyện trùng hợp như ?

Lên đến núi, Mạnh Tây Châu chờ cô ở nơi mà bọn họ thường gặp mặt, thấy cô lạnh mặt, giật .

"Cô ? Là ai cho cô vui ?"

Phong Tri Ý kể câu chuyện về chiếc hộp gỗ lũ cuốn trôi trùng hợp xuất hiện ở kí túc xá thanh niên trí thức, cô còn thở phì phì bày tỏ: Mấy chiếc hộp gỗ là do cô hư, cho họ xài.

Mạnh Tây Châu qua, ngoài mặt bật nhưng trong lòng vô cùng ngọt ngào.

"Được, , , chỉ cho cô, cho khác nữa. Cô gái nhỏ bá đạo , đừng tức giận nữa."

" tức giận hồi nào?"

Phong Tri Ý phản bác.

"Tâm ý khác tặng, thể khác mang chà đạp như ? Quá tôn trọng !"

Thà rằng nó là đồ của cô, thể cô sẽ tức giận như .

đây là đồ khác tặng cho cô! Không pha trộn bất kì nguyên nhân nào, cũng là lễ nghĩa qua , chỉ đơn thuần là đồ tặng cho cô.

Từ nhỏ cô nhận ít tình cảm thuần khiết, cho nên cô cực kì quý trọng cũng quan tâm nó.

Nhất là khi cô thấy các nữ thanh niên trí thức khác xem hộp gỗ như bảo bồi mà yêu thích, vuốt ve, trong nội tâm cô bổng dưng bắt đầu bốc lên một ngọn lửa khó hiểu, khiến cô nổi giận.

"Được, , ..."

Vẻ mặt Mạnh Tây Châu cưng chiều, vì cô coi trọng tâm ý của như mà trở nên vui vẻ.

" Sau đều cho cô cả, đừng vì thứ đáng giá mà tức giận. Đi, dẫn cô tìm đồ ăn ngon."

Lúc Phong Tri Ý mới dịu .

"Ừm."

Mạnh Tây Châu dẫn cô lên núi tìm nấm, chim trĩ hoang, măng mùa đông và rau dại. Sau đó hai họ đến sơn động, nấu một nồi thức ăn.

Dưới làn nóng trắng xóa, Mạnh Tây Châu gắp một miếng thịt gà nấu chín cho cô.

"Khi nào thì cô ?" (ý là thôn khi về nhà nghỉ tết)

Phong Tri Ý ăn đến khuôn miệng nhỏ nhắn hồng hào trở nên bóng loáng.

"Đại đội trưởng bảo chúng qua ngày mồng tháng tám chạp hẵng trở về."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/boss-tan-the-xuyen-thanh-nu-thanh-nien-tri-thuc/chuong-141-khong-cho-nguoi-khac-dung.html.]

Bởi vì ba tháng lương thực lãnh lúc xuống núi đây cạn kiệt, nên vẫn luôn thắt lưng buộc bụng suốt.

Bác Bành vốn sợ cạn lương thực nên mới cực kì tiết kiệm mà một ngày ba bữa đều là cháo khoai lang, loãng đến mức thể thấy bóng , cho cô húp nôn .

Cho nên mỗi ngày cô đành chạy lên núi đào măng mùa đông, tìm rau dại, một là kiếm thêm đồ ăn trong nhà, hai là buổi trưa về nhà ăn cơm.

Thật , gần đây đại đội trưởng vẫn luôn xin cấp lương thực cứu tế, nhưng nhận câu trả lời, ông sốt ruột đến mức vết nhăn trán cũng tăng thêm ba đường.

Hơn nữa, hiện tại đại đội việc gì , đại đội nghĩ rằng thứ gì tiết kiệm thì nên tiết kiệm, cho nhóm thanh niên trí thức trở về sớm một chút cũng , giảm bớt chút gánh nặng.

Trong giây lát, ánh mắt của Mạnh Tây Châu rơi đôi môi hồng nhuận của cô vội vàng chiếc nồi sôi sùng sục, tỉ mỉ giúp cô vớt mấy miếng nấm cô thích ăn .

" thể hỏi cô một vấn đề ?"

"Ừm?"

Phong Tri Ý giơ bát nhận lấy mấy miếng nấm vớt.

"Anh ."

Mạnh Tây Châu ngập ngừng một chút, gác cái muôi, ngước mắt nghiêm túc cô.

"Cô là ai?"

Phong Tri Ý đang định mở miệng ăn thì kinh ngạc ngẩng đầu, cô khó hiểu , là đang ý gì.

Mạnh Tây Châu vẻ mặt vẻ mờ mịt của cô qua làn nóng hôi hổi.

" đổi cách hỏi , cô tên là gì?"

Phong Tri Ý thấy chăm chú, cô kinh ngạc, vội vàng .

"Anh ?"

Mạnh Tây Châu nét mặt cô chằm chằm, khẽ lắc đầu.

" , chỉ thật tên của em là Trần Tố Tố."

Phong Tri Ý chợt mỉm .

"...Lợi hại, ngay cả chuyện cũng . Vậy tên là gì ?"

Mạnh Tây Châu cũng theo.

"Không , cô thể cho ?"

Phong Tri Ý ánh mắt cực kì nghiêm túc, dịu dàng cực kì chờ mong của .

Cô nghĩ dù cũng lâu như , nếu ngay cả tên thật vẫn cho đối phương , hình như quá chân thành , cô đưa tay ý bảo.

"Đưa tay cho ."

Mạnh Tây Châu vội vàng duỗi bàn tay đưa đến mặt cô, dựa theo dòng chữ cô trong lòng bàn tay tự lên.

"Phong, Tri, Ý."

Sau đó rút tay nắm chặt, đôi mắt sáng như ngọc của Phong Tri Ý mà .

"Đã trong lòng bàn tay của ."

Phong Tri Ý: ".... Anh tên để chi? Một cái danh hiệu mà thôi, dù tên là gì, vẫn là ."

Mạnh Tây Châu trả lời, hỏi tiếp.

"Nếu như cô là Trần Tố Tố, tết cô về ?"

Sợ cô tiện trả lời, vội vàng bổ sung thêm một câu.

"Cô tiện thì thể cần ."

Hôm nay tên thật của cô, thỏa mãn .

Thế nhưng, Phong Tri Ý cảm thấy bất tiện, .

" Bắc Kinh, chứ còn nữa."

Mạnh Tây Châu chú ý đến, cô rõ ràng là "" chứ là " trở về", cô quan tâm hỏi.

"Cô nhà ?"

Đột nhiên Phong Tri Ý cảm thấy đau xót khó hiểu nơi hốc mũi, cô rũ mắt xuống che giấu sự ẩm ướt đang hiện lên trong mắt, lòng khẽ ngạc nhiên:

Sao tự nhiên cô buồn rầu như , mềm yếu như , thật kì quái?

cô vẫn lắc đầu vặn đáp Mạnh Tây Châu, tránh để thấy sự chật vật của bản .

Không , bắt đầu từ kiếp nhà , chỉ gia tộc.

Mạnh Tây Châu dáng vẻ của cô, bất chợt đau lòng thôi, nắm chặt lấy tay cô.

" cũng , tết chúng trải qua cùng ?"

Loading...