Boss Tận Thế Xuyên Thành Nữ Thanh Niên Trí Thức - Chương 135: Đánh cuộc
Cập nhật lúc: 2025-08-14 10:42:10
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AA6v53KHZz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ông cụ thấy Phong Tri Ý nở nụ với ánh mắt ôn hòa, như là thể thấu suy nghĩ của ông thì lập tức há mồm uống.
Dù nếu ông uống, ông cũng sống bao lâu, bằng đánh cược một .
Uống thuốc xong, ông thủ trưởng ở bên ngoài nhắc nhở.
"Sắp tới lúc ."
Thấy ông thủ trưởng bước , ông cụ lập tức cầm lọ thuốc, lẳng lặng nhét trong chăn.
Dáng vẻ cực kỳ uể oải mà nhắm mắt , chút dáng vẻ như rõ sống chết.
Ông thủ trưởng tranh thủ thời gian :
"Lão điên, ông cố gắng chống đỡ cho , tìm cơ hội mang con bé sang đây thăm ông."
Dứt lời, bên ngoài tiếng bước chân tới.
Ông cụ mở mắt , sức lực phía ông thủ trưởng mà gật đầu.
Sau đó, gõ cửa, nhắc nhở bọn họ hết giờ thăm bệnh.
Hôm nay tình hình , phận ông thủ trưởng cũng tiện dừng ở thành phố, hơn nữa ông nhiều thời gian, còn một đống quân vụ đang chờ xử lý.
Cho nên từ bệnh viện ngoài, ông thủ trưởng đưa Phong Tri Ý thẳng ngừng nghỉ về trạm xe lửa, chuyến xe lửa gần nhất về tỉnh thành.
Chỉ là, đến trạm xe lửa thì thấy Mạnh Tây Châu đón, ánh mắt Phong Tri Ý sáng lên, ngạc nhiên hỏi:
"Sao ở đây?"
Mạnh Tây Châu mím môi , cầm lấy hành lý trong tay cô, đưa mắt cô một cái, đó hướng phía ông thủ trưởng gật đầu chào.
"Xe lửa còn nửa giờ nữa mới thành, do kiểm tra khi lên xe. Cực khổ cho ngài đường mệt mỏi , chỉ thể dùng bữa trưa ở xe thôi ạ."
Ông thủ trưởng dáng vẻ của với Phong Tri Ý cảm ơn , mắt vui vẻ khẽ gật đầu, đưa chân hướng trong nhà ga .
"Đi thôi, chuyện ở bên ngày của cũng coi như là xong ."
Mạnh Tây Châu cùng Phong Tri Ý theo ông.
"Vâng, tối hôm qua là nhóm cuối cùng . Dự định là sáng hôm nay trở về, nhưng ngày hôm nay hai về."
Ông thủ trưởng bước vội vã khẽ gật đầu, hứng thú một cái.
"Vậy cố ý chờ chúng cùng về ?"
Đối diện với ánh mắt chút trêu đùa của ông thủ trưởng, Mạnh Tây Châu ngượng ngùng, mím môi, cúi mặt, nhưng thản nhiên thừa nhận.
" ."
Phong Tri Ý ở một bên hai đùa , những chuyện cô , cô trừng mắt , chuyện.
Sau đó lên xe lửa, Cạnh Tây Châu cùng với lính canh gác đều bận rộn mang vác, để hai nghỉ ngơi, đó bận rộn lấy nước, mua cơm.
Ăn cơm xong, hơn ba giờ chiều.
Dù ông thủ trưởng tuổi tác cao, suốt đêm chạy chạy ngừng tránh khỏi mệt mỏi nên giường nghỉ.
Mạnh Tây Châu lúc mới xuống cạnh Phong Tri Ý, nhỏ giọng hỏi.
"Cô mệt ? Có nghỉ ngơi chút ?"
Phong Tri Ý lắc đầu.
"Không cần . Tối hôm qua cũng giường đến, ngủ một giấc ."
Hơn nữa đoạn đường , ngoài việc chạy một chút, thứ đường đều chuẩn , hầu như cô chỉ việc há mồm đợi cơm, cái gì để mệt .
Mạnh Tây Châu cô thấy sắc mặt hồng hào, tinh thần tỉnh táo, nên yên tâm mà gật đầu, lúc ánh mắt mới từ từ cô một lượt.
"Hình như cô gầy một chút."
"Thật ?"
Phong Tri Ý cảm thấy .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/boss-tan-the-xuyen-thanh-nu-thanh-nien-tri-thuc/chuong-135-danh-cuoc.html.]
"Có thể là do cao hơn chút, nên mới vẻ gầy hơn."
" .”
Mạnh Tây Châu vui vẻ, mỉm gật đầu, lúc đầu gặp mặt phát hiện, Phong Tri Ý bên cạnh , cao đến bả vai .
"Lại lớn hơn một chút ."
Không chỉ vóc dáng cao hơn, còn phát triển hơn, sự non nớt ngây ngô mặt giảm ít.
Nói đến điều , Phong Tri Ý từ xuống , nghĩ gầy là mới đúng.
"Anh mới gầy, mà còn đen nữa."
Không còn là cái trắng trẻo giống như thiếu niên yếu ớt trong tranh thủy mặc bước nữa.
Thân thể dần dần dài và cường tráng hơn , khỏe mạnh hơn, mà ngay cả da thịt đều màu vàng như màu lúa.
Mới hơn hai tháng gặp, từ thanh niên trai yếu ớt, chỉ tướng mạo là khí chất đều đang dần dần biến thành thể cường tráng, mạnh mẽ, hình dáng thanh niên trầm cũng dần hình thành.
Trong lòng Phong Tri Ý khỏi âm thầm tiếc nuối, thiếu niên mềm mại, lanh lợi một trở .
Thanh niên mắt , ở cách gần, còn mang đến cảm giác áp bức mang tính chiếm hữu của đàn ông, cho cô cảm thấy xa lạ mới mẻ.
Mạnh Tây Châu thấy đưa mắt cánh tay , hình như đúng là còn trắng trẻo như nữa.
Chẳng qua quá để ý điều , cũng ngờ cô sẽ nhớ kỹ, rõ ràng như .
Chẳng tại , trong lòng tràn chút niềm vui nhỏ, Mạnh Tây Châu mím môi mỉm , cô, trong mắt hiện lên chút ngạc nhiên:
"Cô hề đen chút nào, cô vẫn luôn ở bên ngoài ?"
Năm nay trừ tháng sáu lũ lụt trời mưa, thì tháng bảy, tháng tám thậm chí tháng chín khắp cả nước đến bảy mươi phần trăm ngày là nắng, nơi nào lũ lụt, một nơi còn khô hạn.
Hay là mặt trời chiếu tới cô nhỉ?
Cô chỉ đen, cũng thô ráp, vẫn là dáng vẻ mềm mềm mại mại, khiến trong lòng thể hiểu nổi.
Nói đến chuyện , Phong Tri Ý đắc ý.
"Nói chung là chú ý chống nắng, cho nên là dễ đen ."
Coi như là cô sợ đen nhưng cũng đề phòng cháy nắng.
Nói chung là lâu lắm gặp cô, Mạnh Tây Châu cô chằm chằm, nét mặt, ánh mắt vẫn tự chủ mà .
"Nghe ông thủ trưởng cô chạy nhiều nơi?"
" , các khu vực sông Trường Giang, nơi đó lũ lụt thường xuyên hơn so với lũ lụt ở đại đội Mộng Trang..."
Phong Tri Ý qua với một chút, những hiểu ở ngoài hơn hai tháng qua.
Ông thủ trưởng ngủ thẳng một mạch tới rạng sáng thì tỉnh giấc, thấy hai đầu chụm một chỗ, nhẹ nhàng, nhỏ giọng, những chuyện vô ích, mặt mày hớn hở, vui vẻ.
Đặc biệt Mạnh Tây Châu, mặt mày hớn hở, mỉm , Phong Tri Ý giống như bao nhiêu cũng đủ, từng ánh mắt vô cùng dịu dàng, quyến luyến.
Mà Phong Tri Ý cũng đổi từ thái độ thường ngày vẻ dịu dàng nhưng thực chất xa cách và tẻ nhạt, cô nói một cách chân thực và có tình cảm.
Dưới nắng chiều buông xuống, hai một mỉm , một yêu kiều, bầu khí vui vẻ như một đôi vợ chồng son gặp lại một thời gian dài xa cách.
Nhìn vẻ bình thường nhạt nhẽo, nhưng lại làm cho ông thủ trưởng đột nhiên cảm thấy ở đây giống như là kẻ dư thừa.
Ông thủ trưởng khó chịu ho nhẹ một tiếng, quét hoàn toàn cảm giác bị phớt lờ.
Lúc hai coi người xung quanh gì mới hồn , Mạnh Tây Châu nhanh chóng thu sự dịu dàng tỏa từ trong ngoài, rót cho ông một tách nóng:
“Hiện ̣i gần đến giờ ăn tối rồi. Ngài dùng cơm ?"
Ông thủ trưởng nhận lấy , nhấp một ngụm để dịu cổ họng, khẽ gật đầu dậy:
“Đi thôi.”
Ông thằng nhóc chắc chắn nghĩ là một ông già phiền phức nên khi ăn tối ở nhà ăn về, ông lấy lý do ngủ ngon và yêu cầu bảo vệ chuyển ông một cái ghế riêng cho khuất mắt.
Phong Tri Ý nhận rằng ông thủ trưởng đang ghét bỏ hai người họ, bởi vì tối hôm qua khi họ đến, ông thủ trưởng yêu cầu một chiếc ghế riêng.
Mà mùa ít xe lửa và nhiều ghế trống nên cả.