Boss Tận Thế Xuyên Thành Nữ Thanh Niên Trí Thức - Chương 128: Cung cấp lương thực cứu trợ
Cập nhật lúc: 2025-08-14 10:41:46
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LVWYnJ7HL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bên trong gian, bọ máy phát tình hình hiện tại cùng bản đồ, chuẩn sẵn sàng cùng kế hoạch, tuyến đường.
Đợi khi trời tối, Phong Tri Ý lấy tàu phi hành từ trong gian, leo lên khởi động, đó dặn dò AI:
"Giúp che đậy tất cả tín hiệu dò xét cùng từ trường gây nhiễu sóng, điều chỉnh sang chế độ im lặng, tàng hình."
AI gì.
"Cái thời đại internet mới xuất hiện ở hình thức ban đầu, máy phi hành trong nước đều là máy bay cổ xưa, chỉ đếm đầu ngón tay, cần để ý cẩn thận như ."
"Cẩn thận thừa."
Phong Tri Ý đối chiếu thông tin bọ máy gửi về bộ bản đồ, điều chỉnh tuyến đường cho .
"Vâng."
AI chút đau đầu, tốn nhiều nguồn năng lượng.
Bước chế độ im lặng, tàng hình, đó, Phong Tri Ý khởi động cất cánh, tàu phi hành im lặng "vèo" một cái, giống như một cơn gió mạnh xẹt qua.
Trong nháy mắt lướt bầu trời đêm tối cao biến mất thấy gì nữa, nhanh tới nỗi cảm giác sự tồn tại của tàu phi hành, giống như ảo giác.
Mục tiêu đầu tiên của Phong Tri Ý là khu vực kho lương của tỉnh gặp thiên tai nghiêm trọng nhất, kho lương của thành phố.
Nếu đưa thẳng lương thực cho kho lương của thủ đô, thì sợ nước xa cứu lửa gần.
Hơn nữa, giao thông thời đại , hình như thuận tiện, cô sẽ giúp cho nhà nước đỡ phí sức , sức của để vận chuyển hàng cứu trợ.
Cũng may các thủ đoạn phòng ngự ở nơi , đối với bản lĩnh hiểu công nghệ cao của Phong Tri Ý thì chỉ như trò chơi cho trẻ con.
Bước kho lương, cô giống như chỗ , hề trở ngại, điều giúp tăng hiệu suất việc của cô lên nhiều.
Thêm đó, tàu phi hành của Phong Tri Ý tốc độ cực nhanh, cho cô gần như chỉ mất hơn mười phút là chạy đến một chỗ.
Thời gian vặn một buổi tối, cô nhét đầy lương thực tất cả các kho lương lớn nhỏ của cả nước.
Kết thúc trở rừng bên ngoài doanh trại quân đội thì trời mới tờ mờ sáng.
Phong Tri Ý trong gian từng chất chồng lương thực thành núi, bây giờ sạch bong thì cả sảng khoái, như trút gánh nặng.
"Quá sảng khoái! Cảm giác tích cóp hàng hóa quanh năm suốt tháng giải phóng sạch sẽ."
AI lạnh lùng :
"Thoái mái cái gì mà thoải mái? Người trả tiền, ngài còn coi việc ném tiền là nhẹ nhàng và thoải mái ?"
Quản gia AI cũng ở bên cạnh thận trọng nhã nhặn mà mỉm :
"Chủ nhân, đến vài năm, tương đương vài tháng bên ngoài, thì lương thực trong gian sẽ lấp đầy."
Bởi vì trong gian đầy các khu vực trồng trọt các loại lương thực, hơn nữa dùng máy móc nông nghiệp công nghệ cao tự động hóa trồng, hệ thống trong gian quản lý, là trung tâm điều khiển các loại trồng trọt, sản xuất, chế biến, dự trữ.
Vừa mới nghĩ vứt bỏ trách nhiệm nặng nề, Phong Tri Ý nhất thời chỉ :
"..."
Không chuyện, mặc kệ gian, nhân lúc sắc trời còn sáng, cô lẳng lặng về tới lều cỏ của nhóm nữ thanh niên trí thức.
Cố Hàn Âm sáng sớm xả nước thấy cô về thì cho là cô từ chỗ bác Bành qua đây, nên buồn bực:
"Sao sớm như cô về ?"
Phong Tri Ý bĩu môi chê:
"Qúa ồn ào, tiếng của trẻ con, tiếng ngáy to, tiếng nghiến răng lúc nào ngừng. Còn mấy già, sáng sớm dậy, cơ bản là thể nào ngủ ."
Cố Hàn Âm thì khẽ gật đầu:
"Nhiều như , chắc chắn lúc nào yên tĩnh . Cô trở về ngủ , dù cũng chen chúc vài ngày nữa.”
Nói đến đây bỗng nhiên cô dừng , đó qua những thanh niên trí thức khác vẫn đang ngủ say bên trong, cô kéo Phong Tri Ý qua một bên nhỏ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/boss-tan-the-xuyen-thanh-nu-thanh-nien-tri-thuc/chuong-128-cung-cap-luong-thuc-cuu-tro.html.]
"Ngày hôm qua gọi điện thoại về nhà, cha sẽ nghĩ cách tới đón , đến lúc đó cô cùng nhé."
Phong Tri Ý từ chối mỉm gật đầu, chỉ là tìm cách qua đây, cô thấy chỉ là suy nghĩ hão huyền.
Dù tối hôm qua cô chạy một vòng cả nước, thấy hết tình hình.
Hiện tại, bọn họ ở thị trấn , giống như một đảo nhỏ đại dương mênh mông.
Thậm chí bộ tỉnh, địa phương ngập chỉ đếm đầu ngón tay.
Mà từ lâu lúc giới thiệu qua , Phong Tri Ý cô cũng đến từ thủ đô.
Xa như , chuyện qua đây thật sự là cách xa nghìn núi vạn sông, gặp dễ.
Trừ khi năng lực nhà cô quá lớn, nếu khi nước rút , khả năng đến đón cô là thấp.
mà, trong nhà con gái trẻ đưa về nông thôn đến địa phương vắng vẻ, Phong Tri Ý chút nghi ngờ đối với khả năng của nhà cô .
Phong Tri Ý nghi ngờ đúng, tiếp đó liền trong vài ngày, nhà Cố Hàn Âm cũng đến, vài gọi điện thoại về nhà đều vẫn còn đang nghĩ cách.
Cố Hàn Âm nhăn mày, vô cùng lo lắng.
Có điều ai cảm thấy kỳ lạ, bởi vì thức ăn mỗi ngày ở doanh trại ngày càng giảm .
Đến ngày thứ năm từ lúc lũ lụt, bắt đầu thấy lương thực thô, mỗi ngày chỉ cháo rau dại loãng, bánh bao nhân cùng khoai lang hoặc khoai tây cũng .
Hơn nữa cháo loãng cũng một hạt gạo nào, tất cả đều là lác đác chút khoai lang hoặc khoai tây nghiền nhỏ, rau dại cũng đều là đám nạn dân tự trong núi tìm về.
Điều rõ, lương thực trong doanh trại quân đội bắt đầu cạn kiệt.
Việc ăn đủ no khiến vẻ mặt nạn dân nổi lên lo lắng, sốt ruột, trong khí phảng phất bất an, đều đang lo lắng liệu nạn đói xuất hiện .
Cho nên sáng sớm ngày thứ sáu, Phong Tri Ý ở trong hang động ăn xong bữa sáng cùng Mạnh Tây Châu, Mạnh Tây Châu dặn dò cô:
"Hai ngày cô dọn dẹp một chút, chuẩn rời tới đây ở ."
Phong Tri Ý cầm lấy cái sọt chuẩn tìm rau dại ngừng tay, đầu .
"Làm ?"
"Bắt đầu từ hôm qua, trong doanh trại bắt đầu vài vụ tranh giành đồ ăn."
Mạnh Tây Châu cũng cõng một cái sọt, thấy mặt trời lên cao, tiện tay cầm một cái mũ rơm đưa cho cô đội.
" sợ trong doanh trại sẽ dần dần loạn lên, cô tách là nhất."
Phong Tri Ý đưa tay chỉnh mũ ngay ngắn, cô nhíu mày:
"Những binh lính trong doanh trại quân đội mặc kệ ?"
"Có hơn năm trăm binh lính, quản lý bốn, năm vạn , quá khó khăn, áp chế . Hơn nữa, khi con đói đến mất bình tĩnh, chuyện gì họ cũng ."
Mạnh Tây Châu cùng với cô khỏi hang động.
"Cho nên cô ăn cơm ở doanh trại, trong doanh trại quân đội cũng kiểm tra , khỏi đó sớm chút sẽ an hơn."
Phong Tri Ý im lặng một chút, đó khẽ gật đầu.
"Vậy mấy ngày nữa loạn lên tính, hiện tại chúng ở chỗ thanh niên trí thức đang yên bình. Đột nhiên rời ngoài, ăn như thế nào với các thanh niên trí thức ."
Mạnh Tây Châu nhớ kiếp , ba bốn ngày , bởi vì việc cung cấp lương thực đứt đoạn mới thật sự loạn, đó cũng vội vàng mà gật đầu.
"Cũng ."
Đến lúc đó loạn nên, cũng ai quan tâm khác .
Hai tới trong núi đào rau dại, bao lâu , ít nạn dân cũng tới, Mạnh Tây Châu kéo cô cách xa họ một chút.
AI thấy xung quanh bốn phía Phong Tri Ý , nhịn đến gần nhỏ giọng:
"Chủ nhân, chúng cấp lương thực bốn năm ngày , phía vì còn chuyển xuống, lấy lương thực cứu nạn thiên tai?"