Boss Tận Thế Xuyên Thành Nữ Thanh Niên Trí Thức - Chương 124: Vốn dĩ không quan tâm
Cập nhật lúc: 2025-08-14 10:41:42
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Cha là y sĩ quân đội, từ nhỏ theo ông, rằng trong tình huống , thuốc trong quân đội sẽ cực kỳ khan hiếm.”
“Cô ngoài một chuyến thể lấy thuốc là điều gần như thể, trừ khi cô mối quan hệ với cấp cao ở đây."
Phong Tri Ý chợt lặng một chút, cô nên thừa nhận thuốc là của là thừa nhận quan hệ với cấp cao của quân đội ở đây.
Dẫu , Phong Tri Ý gì cụ thể, chỉ mỉm .
Cố Hàn Âm tiếp tục đào sâu vấn đề, cô chỉ thể hiện sự hoài nghi của :
"Nghe mối quan hệ giữa cô với Giang Diệu Diệu , thậm chí còn thù oán. Sao cô đem loại thuốc hiếm và quý giá cứu mạng cô ?"
Phong Tri Ý trong ánh trăng mờ nhạt, vẻ mặt lặng lẽ phảng phất vô cảm:
"Không liên quan đến cô là ai, cũng như mối quan hệ của chúng quan trọng, chỉ tròn bổn phận của một con . Làm như , bất kể cô sẽ , vẫn thanh thản trong lòng, cảm thấy gì hổ thẹn."
Cô coi Giang Diệu Diệu gì, cũng để ý đến những mâu thuẫn nhỏ với cô .
Đối với Phong Tri Ý, Giang Diệu Diệu khác gì một lạ, oán ghét, cảm xúc vui vẻ.
Điều quan trọng nhất là, nếu Giang Diệu Diệu cứ tiếp tục sốt cao như , thậm chí chuyện gì xảy , nhóm thanh niên trí thức bọn họ tối nay đừng mong thể yên .
Mọi đều mệt nhọc một ngày chạy nạn, thực sự Giang Diệu Diệu phiền nữa.
Nghe , Cố Hàn Âm gật đầu nhẹ nhàng:
"Cha thường , nghề y tấm lòng nhân ái, sinh mệnh bỏ qua thù hận cá nhân. thể điều đó, một trái tim đủ rộng lớn, nên từ bỏ nghề y."
Nói đến đây cô thẳng thắn với Phong Tri Ý:
"Thực thể giúp Giang Diệu Diệu, nhưng ngay từ khi đến xảy vài mâu thuẫn với cô , giữ hận nên lạnh lùng . Cô nghĩ rằng là lạnh lùng và nhẫn tâm ?"
"Không."
Phong Tri Ý mỉm lắc đầu, ánh mắt chân thành.
"Không ai quyền lực yêu cầu một khác như thế nào, mỗi đều tiêu chuẩn đạo đức riêng trong lòng, chỉ cần bản cảm thấy thanh thản và bình yên là ."
Nói xong, cô nhẹ tự giễu.
"Hơn nữa, cũng là lòng nhân từ gì hết, chỉ đơn giản là cô gặp chuyện phiền đến mà thôi."
Nói như , thật cô mới chính là lạnh lùng và nhẫn tâm.
Dù , cho đến bây giờ, Giang Diệu Diệu tất cả trong các thanh niên tình nguyện, đều từng thực sự chỗ trong trái tim cô.
Nếu hôm nay ai đó gặp may, cô lẽ chỉ cảm thấy tiếc cho sinh mạng họ chứ hề cảm xúc buồn bã đau khổ, y như trường hợp của Hạ Mai ngày xưa.
Trái tim cô lạnh lẽo đến nỗi tất cả niềm vui nỗi buồn và thứ hận thù tình cảm đều thể d.a.o động sự bình yên và thờ ơ của cô, lẽ đây mới chính là sự lạnh lùng thực sự.
Cố Hàn Âm cảm thấy những lời của cô chỉ là khiêm tốn và an ủi .
"Có lẽ nên học hỏi nhiều hơn từ cô, về thể kế thừa sự nghiệp của cha ."
Phong Tri Ý chỉ mỉm gì, hướng thiện là điều , cô thể nào mở lời về trái tim thực sự lạnh giá của , tổn thương đến lòng nhiệt tình của cô .
Phong Tri Ý tìm một thời gian dài, mới trong biển mênh m.ô.n.g của doanh trại , mới tìm thấy bác Bành và Bành Nha Nha.
Thật sự là biển mênh mông, bộ doanh trại, khắp nơi chật ních tị nạn.
Mọi khe hở, góc nhỏ đều nhồi nhét .
Và lượng vẫn ngừng tăng lên, Phong Tri Ý ước chừng phạm vi ảnh hưởng bởi thiên tai khá rộng.
Bác Bành và Nha Nha cùng với nhiều ở đại đội Mộng Trang bố trí trong một túp lều đơn sơ, hàng trăm chen chúc một chỗ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/boss-tan-the-xuyen-thanh-nu-thanh-nien-tri-thuc/chuong-124-von-di-khong-quan-tam.html.]
Loại nào cũng , phân biệt nam nữ, già trẻ, tất cả đều sống chung như một đại gia đình.
Bên trong, tiếng của trẻ con, tiếng ồn ào của lớn, hỗn loạn và ầm ĩ, chẳng khác nào cái chợ.
Nhìn như thì doanh trại đối xử với những thanh niên trí thức bọn họ vẫn còn một chút ưu đãi.
Mặc dù chỗ ở của họ cũng chật hẹp và giản dị, nhưng ít nhất là gian riêng tư, cần chen chúc cùng đông như thế .
Bác Bành và Nha Nha bố trí ở một góc nhỏ, lúc thấy Phong Tri Ý đến, bác Bành với vẻ mặt lo lắng kéo cô hỏi.
"Lúc bác bè qua đây, thấy mái nhà vẫn ngập, lương thực của chúng lẽ vẫn còn. Cháu thể hỏi xem liệu cứu hộ về ?"
"Chắc chắn là ạ."
Phong Tri Ý cảm thấy, chỉ cần là lương thực còn sót , dù là ngập trong nước, cũng sẽ cứu hộ về:
" lẽ sẽ nộp cho quản lý của doanh trại để phân phối đều, dù cũng nhiều tị nạn, hỏi cũng rõ là của ai nữa."
Hơn nữa, cũng chắc chắn là trả .
Dù cũng một tị nạn mất hết lương thực, thể bỏ mặc họ c.h.ế.t đói .
Nghe thấy điều , bác Bành sững sờ:
"Có nghĩa là chúng sẽ ăn cơm tập thể ? Đó là lương thực của chúng cả năm đấy! Chia cho cùng ăn ư? đó cũng đủ cho một bữa ăn ? Bác một vài thôn họ mất tất cả , cả thôn nước lũ cuốn sạch còn gì."
Lúc đó, chẳng chính ăn đủ no chịu đói bụng, như là quá thiệt thòi ?
Đó là lương thực vất vả lụng cả năm trời để đổi lấy, chia cho khác thì thôi , còn cho bản đói bụng nữa.
Lúc , bác Bành chút nóng nảy, vui.
"Bác đừng nóng vội."
Phong Tri Ý an ủi bà :
"Tai nạn lớn như , phía sẽ trợ cấp lương thực xuống chứ bác."
"Khó lắm cháu ."
Vẻ mặt bác Bành quá lạc quan, dù bà cũng trải qua ba năm mất mùa, cảnh tượng lúc đó mà đau lòng, đến bây giờ trong lòng bà vẫn còn sợ hãi.
"Trước đây cũng từng xảy hạn hán, lũ lụt, nhiều c.h.ế.t đói đó ?"
Cho nên con bây giờ vô cùng coi trọng lương thực, bởi vì đó chính là tính mệnh của họ.
Phong Tri Ý im lặng lên tiếng, đó ngước mắt lên dịu dàng, bình tĩnh :
"Sẽ bác, chắc chắn sẽ ."
Bác Bành ánh mắt dịu dàng của cô, giống như khả năng yên lòng , khiến cho bà , một trải qua sóng to gió lớn vẫn cảm thấy nôn nóng, yên tâm, thể chậm rãi, bình tĩnh , khẽ gật đầu.
"Bác cũng chỉ mong như ."
Lúc ngoại trừ đợi, cũng cách nào khác, lương thực thể cướp về.
Hỏi thăm sức khỏe của bác Bành và hai xong, thấy bọn họ thương gì, Phong Tri Ý tranh thủ thời gian cùng Cố Hàn Âm trở về.
Trời tối, hai nữ thanh niên trí thức bọn họ thích hợp ở lâu bên ngoài.
Trên đường trở về, Cố Hàn Âm yên lặng lúc lâu, đột nhiên mở miệng :
" đoán là khó đấy."
Hiện tại các thôn xóm gặp tai họa, Phong Tri Ý đang sắp xếp các thông tin vụn vặt thu thập đoạn đường .
Không chứ, ba mươi hai đại đội sản xuất, tương đương với phạm vi một huyện ?