Boss Tận Thế Xuyên Thành Nữ Thanh Niên Trí Thức - Chương 120: Cứu người
Cập nhật lúc: 2025-08-14 10:41:23
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Anh nhớ rõ, đêm hôm kiếp mưa rền gió dữ, tai họa ập đến dồn dập.
Phong Tri Ý thì .
" cùng !"
Chuyện xảy đột ngột, nhiều sợ là chỉ mang tiền giấy thể ăn cũng chẳng thể uống theo, nước và thức ăn chắc là một món cũng thèm mang.
Không bao lâu đợi khi lũ lụt cuốn trôi hết tất cả thứ, như sẽ còn thức ăn, nước uống nữa.
"Đừng theo!"
Mạnh Tây Châu vội vàng ngăn cản.
"Phụ nữ nên tránh ngâm nước lạnh, cô ở đây chờ , sẽ nhanh thôi."
Phong Tri Ý nghĩ bản còn điều khiển các bộ rễ biến dị để níu những lũ lụt cuốn , rảnh phân tâm nên gật đầu.
"Vậy đến phòng của mà lấy . Đồ đây đưa cho, đều đặt trong phòng, cửa khóa ."
Suy nghĩ một chút, cô bổ sung thêm một câu.
"Cẩn thận một chút, nếu lấy thì đừng lấy, quan trọng hơn."
" ."
Mạnh Tây Châu gật đầu, đó nhanh chóng leo xuống.
Phong Tri Ý trở , bác Bành mới từ trong mơ hồ hồi phục tinh thần trở , lòng bà vẫn còn sợ hãi, hỏi.
"Lúc nãy là ai đến ? Còn cảm ơn giúp bác ôm Nha Nha nữa."
Hiện tại là buổi đêm nên tối, dù cho mặt đối mặt cũng gần như thể thấy rõ mặt của đối phương.
Hơn nữa Mạnh Tây Châu cố tình tránh nên cố ý hạ thấp giọng, bác Bành khi sóng đánh cho sợ mất hồn vốn dĩ còn quen , nên đương nhiên nhận .
"Là một xã viên trong đại đội thôi ạ."
Phong Tri Ý nhóm xã viên dù ác ý với Mạnh Tây Châu, nhưng cũng né tránh nên đổi chủ đề.
"Bác , bác ngã thương ?"
Bác Bành cho rằng cô tên của , nên cũng suy nghĩ nhiều, lúc bà mới bất tri bất giác mà sờ đầu gối và cánh tay, chút đau rát.
"Đầu gối với cánh tay hình như trầy xước, còn vấn đề gì."
Phong Tri Ý lấy thuốc mỡ từ trong túi nhỏ đưa cho bà .
"Trời hôm nay tối đen cháu thấy , bác tự bôi ạ. Cháu xem những khác trong thôn cần giúp gì ."
Thật là cô thời gian để phân tâm.
"À, !"
Bác Bành nhanh chóng nhận lấy thuốc mỡ, tự tìm vết thương bôi lên.
"Cháu cũng cẩn thận một chút, đừng để lũ lụt bên ngoài cuốn trôi!"
"Dạ, cháu ."
Kì thực Phong Tri Ý tự cứu trong lũ lụt mà là nhân lúc trong thôn đang hoảng loạn, cô ẩn một gốc đại thụ cành lá rậm rạp, xếp bằng nhắm mắt.
Như thế , cô thể thông qua sức mạnh tinh thần mà "thấy" nước lũ đang gầm thét cuồng tiến thôn, xông tới vô cùng mạnh mẽ, càn quét, cuốn phăng tất cả.
Với sức hủy diệt to lớn, nó đánh sập từng bờ tường đất của nhà lá mà cần tốn chút sức lực nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/boss-tan-the-xuyen-thanh-nu-thanh-nien-tri-thuc/chuong-120-cuu-nguoi.html.]
Đâu cũng là tiếng , tiếu kêu cứu thảm thiết, nhiều chạy kịp lũ lụt, cuốn trong cơn lũ, khủng hoảng kêu la.
Họa vô đơn chí chính là điều Mạnh Tây Châu dự liệu xảy , trời bắt đầu mưa, dần dần mưa càng rơi xuống càng lớn, càng rơi càng dày đặc.
Không bao lâu , thì ào ào biến thành mưa to.
Mưa xối xả cho tầm mắt cũng trở nên mơ hồ, loại đồ vật xa hoa như đèn pin ở trong đại đội quá năm cái, điều khiến cho công tác cứu hộ và tìm của nhóm đại đội trưởng gặp nhiều khó khăn.
là nghèo còn gặp cái eo, còn rơi cái tình huống trở tay kịp phòng .
Thảo nào trong cốt truyện gốc, chỉ một đêm thôi khiến cho bốn, năm trăm thương vong.
Phong Tri Ý chia tinh thần lực thành mấy nghìn luồng, cô điều khiển dị năng khống chế rễ cây, ẩn trong nước, âm thầm níu giữ những lũ lụt đánh ngã hoặc nhấn chìm, điều khiển họ nổi mặt nước hoặc đưa họ đến nơi nước cạn cứu trợ.
Nếu thì một khi bất tỉnh dễ c.h.ế.t đuối trong nước lũ và cuốn trôi.
Có điều công việc tiêu hao sức mạnh tinh thần lớn, cho nên bao lâu, trán của Phong Tri Ý rịn mồ hôi, môi dần dần trắng bệch.
AI vẫn luôn trốn ở trong tai cô, kìm , lo lắng hỏi nhỏ.
"Chủ nhân, ngài kiềm chế một chút. Diện tích thôn nhỏ, ngài sử dụng tinh thần lực bao trùm thôn, tỉ mỉ khống chế như thế sẽ hao tổn nhiều sức lực đó!"
"Không , tự chừng mực."
Phong Tri Ý vẫn nhắm mắt trả lời.
Khi dị năng cạn kiệt, cô lấy một khối tinh thể từ trong gian hấp thụ thi triển sức mạnh, âm thầm phối hợp với nhóm đại đội trưởng cứu giúp sinh mệnh giữa trận đại hồng thủy.
Trời dần dần sáng, mưa cũng ngừng rơi dần, khí thế hung hăng điên cuồng của cơn lũ cũng từ từ trở bình thường.
Sau khi xác nhận còn ai cần cứu trợ, Phong Tri Ý mới điều khiển rễ cây lặn sâu nước, ẩn nấp trong đất.
Sau đó cô lẫn đám hỗn loạn đang chạy trong nhà ăn lớn, theo chân chật vật trở về.
Buổi đêm , chắc là tất cả đều hoảng loạn, ai chú ý đến cô biến mất trong một thời gian ngắn, ngoại trừ sự lo lắng, sốt ruột đang dần dần hiện lên trong mắt của Mạnh Tây Châu.
Anh tiến đến gần thì thấy rõ sắc mặt tái nhợt của cô, vẻ mặt mệt mỏi, nội tâm căng thẳng, hai tay nắm thật chặt.
Ngay tại lúc , trong ngoài nhà ăn, từ xuống khắp nơi đều đông kịt , nên tiện mở miệng hỏi thăm cô, Mạnh Tây Châu chẳng thể gì khác hơn ngoài việc âm thầm gửi cho cô một cái lo lắng.
Phong Tri Ý hướng về khẽ lắc đầu, ý bảo lát , đó cô trở về với đám thanh niên trí thức.
Bởi vì lúc là lúc đại đội đang thống kê, điểm dân , mà cô thuộc về tập thể thanh niên trí thức, cần kiểm tra.
Mạnh Tây Châu âm thầm, yên lặng lưng cô tại một nơi cách đó xa, sợ chỉ cần chú ý đến, cô biến mất.
Đại đội kiểm tra đối chiếu bộ , kinh ngạc phát hiện bất kì nào thương vong.
Đại đội trưởng qua kết quả thì sửng sốt, ông còn tưởng rằng tối thiểu cũng sẽ trăm mạng thương vong.
Dù tình huống quá đỗi bất ngờ nên kịp chuẩn , nguy hiểm, cơn lũ chảy xiết, dữ dội còn hung ác, tệ hơn nữa là đêm tối mà mưa thì xối xả.
qua chỉ mười mấy thương ở các mức độ khác từ nhẹ đến nặng, lấy một nào gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Thần kinh đang căng thẳng từ suốt nửa đêm của ông chợt thả lỏng, ngay cả khuôn mặt luôn lạnh lùng cũng kìm mà giãn , cả mơ hồ, ngơ ngác mà lẩm bẩm.
"Như cũng , như cũng , như cũng ...."
Trước mắt, bộ thôn nhấn chìm, nhiều nhà cửa ở địa thế thấp chìm thấy nóc, hoặc là vỡ tan tành, chỉ còn mỗi nhà ăn lớn là may mắn còn tồn tại.
mực nước ở đây cũng ngập đến bắp chân của đàn ông trưởng thành. Trên mái nhà và bàn ghế, đầy những già và trẻ nhỏ chen chúc , trẻ tuổi chỉ thể ngâm nước.
Sau khi kiểm kê, xác định xong dân là thời gian nghỉ ngơi.
Chưa đến hai giờ, mực nước ngập ở phòng ăn từ bắp chân dâng lên đến đầu gối.
Cho nên đại đội trưởng nhanh chóng quyết định, tất cả thành viên nhanh chóng di tản lên núi.