Boss Tận Thế Xuyên Thành Nữ Thanh Niên Trí Thức - Chương 107: Bà dì tới

Cập nhật lúc: 2025-08-14 10:40:37
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mạnh Tây Châu thấy cô đang đầu đằng , đó sắc mặt cô cực kì bàng hoàng, lập tức khiếp sợ, mờ mịt, hổ, nên xử lý thế nào....

Đây là đầu tiên thấy vẻ mặt của cô biến hóa phong phú như thế, Mạnh Tây Châu ngẩn , lập tức nghĩ đến cái gì đó, mặt nóng lên một cách khó hiểu.

"Cô, cop , ......"

Kiếp tuy rằng cũng sống đến bốn mươi tuổi, nhưng mà một lòng trầm mê báo thù, ít khi tiếp xúc với phụ nữ, càng đến gần phụ nữ, đường nhiên hiểu vài chuyện riêng tư của chị em.

Có điều, mặc dù ăn thịt heo, cũng từng thấy heo chạy, nhưng ít trong mơ hồ qua về chuyện .

Mạnh Tây Châu vội vàng dậy, dùng cây cỏ phủi phủi đất bùn rơi xuống, chạy tới bên cạnh cô, đưa cho cô một bó lá cây.

"Cô mau mau lau tay , đừng nữa, mặt đất lạnh, cô, cô....."

Chuyện nên giải quyết như thế nào đây? Mạnh Tây Châu hề kinh nghiệm trong chuyện , chân tay bất chợt luống cuống, chẳng nên cái gì bây giờ.

Phong Tri Ý ngượng ngùng, ngón chân kìm co , nhận lấy lá cây từ tay , lung tung phủi bùn tay.

"Vậy, ."

nhặt cái sọt xoay rời , cô vội vàng tìm một chỗ vắng , gian để xử lý.

Ai ngờ Mạnh Tây Châu đuổi kịp.

"Có, cần giúp gì ?"

Phong Tri Ý: ..... cái chuyện , thì giúp gì?

"Không cần !"

Phong Tri Ý chịu đựng sự ngượng ngùng, cắm đầu bước nhanh lên phía , cô thầm mong sớm rời khỏi .

"Anh hái nấm ."

, Mạnh Tây Châu vẫn bám lấy buông.

"Vậy cô cứ về như thế ?"

Anh nghĩ đến cánh phụ nữ trong thôn chỉ cần một cái liếc mắt là thể nhận chuyện gì xảy với cô , đến lúc đó, bọn họ sẽ trêu chọc cô như thế nào, khiến cho cô còn lúng túng, ngượng ngùng hơn bây giờ.

Hơn nữa, nếu cô mấy tên lưu manh trong thôn thấy, thì rằng họ sẽ gì.

Chính vì điều mà Mạnh Tây Châu vội vàng cởi áo khoác đưa cho cô.

"Cô quấn cái quanh eo che ."

Phong Tri Ý liếc xéo, cô nhận lấy, còn phía vẫn ngừng .

"Nếu buộc áo lên thì sẽ nghĩ như thế nào?"

Mạnh Tây Châu sững sờ, mặt lập tức ửng đỏ thu tay .

", quên mất. Vậy, thì....."

Đầu điên cuồng xoay chuyển, vội vàng nghĩ cách.

"Anh đừng xía ."

Phong Tri Ý cau mày cắt lời .

"Anh cứ hái nấm , tự xử lý ."

Mạnh Tây Châu tỏ tin, ở cái nơi hoang dã , cô xử lý như thế nào? Làm để về?

Hơn nữa, thấy vẻ mặt khiếp sợ, mờ mịt, chật vật của cô, rõ ràng đây là đầu tiên của cô , chắc chắn cô giải quyết như thế nào?

Nếu là như , thể mặc kệ cô? Lỡ như khi xuống núi đụng , tệ hơn là đụng trúng mấy tên du côn vô thì càng .

Suy nghĩ như , Mạnh Tây Châu đột ngột nắm lấy tay cô.

" cách, cô theo !"

Nói xong, lôi kéo cô về một hướng khác.

Phong Tri Ý cạn lời, giãy giụa cổ tay.

"Không cần, tự lo , buông tay ."

Nếu cái vẫn bám riết lấy cô buông, thì thể gian xử lý .

"Ngoan, lời !"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/boss-tan-the-xuyen-thanh-nu-thanh-nien-tri-thuc/chuong-107-ba-di-toi.html.]

Mạnh Tây Châu nắm chặt cổ tay cô, để cô giật tay .

"Một cô xuống núi như , nhỡ mùi m.á.u tươi thu hút thú dữ hoặc khác thấy lung tung thì . Đi theo , thể dẫn cô giải quyết, đừng lo."

Phong Tri Ý cứ thế kéo , thực sự bó tay , cô chỉ trời.

Dính cái chuyện riêng của phụ nữ , một nhóc mới chừng tuổi như hổ ngượng ngùng ? Không né tránh ?

Lại còn nhiệt tình giúp đỡ như cái gì? là nhiệt tình quá đôi lúc thành phá hoại!

Bị Mạnh Tây Châu kéo đến bên cạnh một cái đầm nước, Phong Tri Ý vô cùng kinh ngạc liếc cái hồ lăn tăn sóng nhỏ, kéo cô đến một bụi gai gần đó mới dừng .

Mạnh Tây Châu tiến lên đẩy bụi gai , lộ lối một sơn động thoáng mát khô ráo. Bên trong sơn động phủ cỏ khô, cũng dọn dẹp ngăn nắp sạch sẽ như là đang sống .

Phong Tri Ý thấy thì vô cùng kinh ngạc.

"Ở đây cái sơn động ? Có sống ?"

Mạnh Tây Châu khẽ gật đầu.

"Thỉnh thoảng núi khá muộn, nên tìm một hang núi như thế để qua đêm."

Lại là địa bàn của ? Phong Tri Ý sơn động .

"Đây là căn cứ bí mật của ?"

Mạnh Tây Châu khẽ mỉm , gật đầu, ý bảo cô .

"Cô trong cởi quần áo , giúp cô bờ hồ giặt sạch. Nhân lúc mặt trời còn lên cao, chỉ cần mất một lúc là đồ phơi sẽ khô thôi."

"Không, cần !"

Phong Tri Ý xong thì giật , cô thể để cho giặt giùm mấy cái loại quần , đây là chuyện mà chỉ những quan hệ mật mới thôi mà?

"Anh đừng xía nữa, tự giải quyết ! , đừng theo!"

Phong Tri Ý xong, định vội vàng chuồn mất thì níu , vẻ mặt nghiêm túc, nhíu mày.

"Nghe lời ! Nhân lúc trời còn nắng, sẽ giúp cô nhóm một ít lửa, đảm bảo chừng nửa tiếng thể giúp cô giặt sạch đồ và phơi khô.”

“Cô chờ tầm nửa tiếng là , đó thì tranh thủ mặc quần áo xuống núi, trở về nhà xử lý, đừng chần chừ nữa."

Phong Tri Ý thực sự nước mắt, cô thể rằng thể gian để xử lý.

lay chuyển , cũng mất thêm nhiều thời gian, nên thể gì khác ngoài việc trốn sơn động.

Mạnh Tây Châu chủ động giúp cô che khuất miệng của sơn động bằng bụi gai, còn ném thêm cái áo khoác của trong.

"Mau ném quần đây, nếu lạnh thì cô dùng cái áo để che."

Nghe giọng cực kỳ nghiêm túc, chút suy nghĩ lệch lạc nào, Phong Tri Ý thể gì khác hơn ném quần áo bẩn của ngoài.

Mạnh Tây Châu hề chê bai mà đón lấy.

"Thiếu một cái nữa đúng ?"

Phong Tri Ý suy sụp, lẽ nào còn giúp cô giặt quần lót ?

Nghe thấy giọng nghiêm trang của , cô hoài nghi là một thẳng nam kiên cường vô cùng ngay thẳng ?

Chỉ một lòng giúp cô giải quyết tình hình khó khăn hiện tại mà nghĩ lệch sang những thứ khác, cũng chẳng quan tâm đến chuyện ngượng ngùng, hổ .

Phong Tri Ý chỉ đành nghiêm túc đanh giọng, .

"Ừ, giúp giặt những món đồ bên ngoài là , những thứ khác tự xử lý."

"Cũng , em ở bên trong chờ một chút, giặt sạch, phơi khô xong thì sẽ mang đồ đến cho em."

Mạnh Tây Châu vẫn yên lòng mà .

"Nếu em ở trong đó mà cảm thấy sợ hãi, thì chuyện với . ở bờ hồ cách đó xa, việc gì cứ gọi ."

Phong Tri Ý:

"....Không, sợ gì cả. Không cho phép, đừng bên trong, cũng di chuyển bụi gai ."

Cô dự định gian, bụi gai rậm rạp, chắc là sẽ thấy.

Mạnh Tây Châu pha lẫn chút buồn .

"Được, . Cô chờ một lát, sẽ giặt sạch đồ đem ngay."

"Ừ."

Loading...