Boss Tận Thế Xuyên Thành Nữ Thanh Niên Trí Thức - Chương 102: Có người ra đón

Cập nhật lúc: 2025-08-14 10:40:32
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AA6v53KHZz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Chân khỏe , hình như cao lên đó."

Mạnh Tây Châu đến đầu vai .

"Cô cũng cao lên ."

Phong Tri Ý khó chịu, cô nhón nhón chân.

" mang giày đế dày nên đương nhiên là cao hơn một chút."

Đây là giày bộ đội mà ngài thủ trưởng ý tặng cho cô, bảo là mang để giữ ấm.

Nếu như cô mang giày, chắc là còn cao đến bả vai , thật đả kích.

"Anh thể lớn chậm một chút ?"

Cô thỉnh thoảng trong gian để g.i.ế.c thời gian, ăn uống đầy đủ, lớn lên chậm, nhưng so vẫn kém tên .

Mạnh Tây Châu mỉm , tâm trạng vô cùng .

"Được, ăn ít một chút."

"Đừng, đừng, đừng, đùa thôi."

chuyện đến chỗ chiếc xe đạp của đang đỗ, Phong Tri ý xung quanh một chút, nơi lầy lội, hơn nữa bầu trời âm u lác đác mưa bay.

"Đường về vẻ lắm, thể xe ?"

Nghĩ mùa mưa trôi qua, đúng là mưa nhiều thật.

Cả một quãng đường đến đại đội đều là đường đất, e rằng con đường trở nên lầy lội vô cùng, đạp xe qua sẽ dễ trượt ngã.

"Chắc là ."

Mạnh Tây Châu vác bao lớn, bao nhỏ, nghĩ cách buộc chúng lên xe đạp.

"Cẩn thận một chút là thể ."

Phong Tri Ý thấy đồ đạc thật sự nhiều, cảm giác thể treo tất cả lên xe đạp .

"Vậy xe giúp mang đồ đạc về ?"

Mạnh Tây Châu đồ đạc đất suy nghĩ một chút khẽ gật đầu.

Anh chỉ tay về xe bò cách đó xa.

"Vậy cô mang hai túi nhỏ lên xe bò của đại đội , hôm nay nhiều thanh niên trí thức về nên đại đội cố ý để xe bò cả ngày. Còn về phần hành lý, tối sẽ đưa qua cho cô."

Đường gập ghềnh, chở cô về vẻ an .

Quan trọng hơn là, hiện giờ là ban ngày, nếu đạp xe chở cô về mà khác thấy thì .

"Được!"

Phong Tri Ý nhanh nhẹn xách hai cái túi khá lớn lên.

"Vậy chỗ còn phiền , đạp xe cẩn thận một chút nhé."

Mạnh Tay Châu khẽ gật đầu, cô qua bên tìm chiếc xe bò của đại đội Mộng Trang mới yên tâm buộc túi lớn túi nhỏ lên xe đạp.

Chuyến xe chở Phong Tri Ý cũng là chuyến cuối cùng, chờ đến bốn giờ rưỡi, mới bắt đầu khởi hành.

Trên chuyến xe, bao gồm cô, Chu Mạn Mạn, Cao Cường là ba thanh niên trí thức, cộng thêm vài xã viên huyện thành dạo phố, thăm tổng cộng tám .

Xe bò lớn, hành lý của mỗi ít nên chật chội.

Cao Cường xem như là thanh niên trai tráng khỏe mạnh của xứ Đông Bắc, cùng với ba nam xã viên nhanh chóng xuống xe bộ theo .

Vì đường gập ghềnh nên xe bò cũng nhanh, họ thể theo kịp.

Đi hai tiếng, trời tối hẳn thì mới về đến đại đội.

Cao Cường tiện tay giúp cô khuân hành lý tới cửa nhà bác Bành, khi Phong Tri Ý cảm ơn thì cô gõ vang cửa lớn.

"Bác gái, chúc năm mới lành ạ!"

Bác Bành mở cửa thấy cô, bất chợt "Ôi" lên một tiếng.

"Sao muôn cháu mới về? Mau nhà !"

giúp cô mang hành lý trong.

Phong Tri Ý theo xoay đóng cửa.

"Cháu xe lửa đến huyện thành lúc bốn giờ kém, đợi một lúc lâu mới chuyến xe trở về đại đội ạ."

Bác Bành oán trách bác đánh xe bò.

"Lão Ngưu , trời rét đường trơn trượt chịu về sớm một chút, chạy trong đêm tối nguy hiểm bao! Mấy ngày nay tuyết bắt đầu lớn , nơi vô cùng lầy lội, gần đây trời còn mưa to, rầu thúi cả ruột."

Nghe bà lải nhải theo thói quen, một phiêu bạt bên ngoài cả nửa tháng như Phong Tri Ý cũng cảm thấy thiết mà :

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/boss-tan-the-xuyen-thanh-nu-thanh-nien-tri-thuc/chuong-102-co-nguoi-ra-don.html.]

"Mưa tuyết thấm ướt đất ruộng, nhưng mà bù sẽ giúp cho việc canh tác dễ dàng hơn, ạ?"

" !"

Bác Bành ha ha .

Bành Nha Nha đang ăn cơm tối ở nhà cũng vui vẻ chạy đến:

"Chị Tố Tố!"

"Nha Nha, năm mới lành!"

Phong Tri Ý lấy quà năm mới chuẩn từ cùng với bao lì xì:

"Cái cho em, quà năm mới, cả tiền mừng tuổi nữa."

Bành Nha Nha về phía bác Bành, thấy bà khẽ gật đầu, mới vui vẻ đón lấy.

"Cảm ơn chị Tố Tố! Chị Tố Tố cũng năm mới lành!"

Bác Bành mặt mày hớn hở với Phong Tri Ý.

"Cháu ăn cơm ?"

Nói xong bà về phía Bành Nha Nha :

"Mau mang bát đũa, hâm nóng cơm cho chị Tố Tố."

Bành Nha Nha vui vẻ "Vâng" một tiếng vội vàng chạy .

Bác Bành đầu, tiếp tục với Phong Tri Ý:

"Cháu phòng chờ , bác giúp cháu nấu ít nước nóng tắm rửa cho ấm ."

Phong Tri Ý cảm kích mỉm :

"Vậy cảm ơn bác."

"Khách sáo cái gì!"

Bác bành xong thì xoay phòng bếp.

Phong Tri Ý xách theo hai cái túi, móc chìa khóa mở cửa căn phòng nhỏ của .

Trong phòng vẫn đổi so với lúc cô , tuy rằng qua nửa tháng, tuy chút bụi tuyết bám nhưng khí trong phòng trong lành, qua dường như quá nhiều bụi bẩn, vẫn sạch sẽ như .

Cùng nhà bác Bành ăn cơm tối qua loa xong, cô bưng nước nóng , lau sơ căn phòng qua một mới bộ ga giường và chăn đệm, đó cô gian súc miệng rửa mặt tắm rửa, vệ sinh cá nhân.

Xong xuôi tất cả, cô ngoài, thắp một bát đèn dầu nhỏ, lấy một quyển sách , kiên nhẫn chờ đợi.

Quả nhiên, đợi đến khuya ít qua , Mạnh Tây Châu mang tất cả hành lý của cô đến, kèm theo một cái lò đất nhỏ, than củi và một thức ăn vẫn còn ấm.

Phong Tri Ý từ chối nhận cái lò đất nhỏ:

"Cái để xài , nhà lạnh quá, chăn mỏng nữa."

Buổi tối cô căn phòng ngủ lạnh lẽo hệ thống sưởi mà sẽ gian, nên giữ cái thì cô cũng sử dụng đến.

nhận, nhưng cánh tay thon dài của Mạnh Tây Châu mang những đồ vật đưa qua cửa sổ, để trong phòng cho cô.

" cái khác , trong phòng cũng ."

"Vậy cũng ."

Phong Tri Ý lý do để từ chối , chỉ bảo chờ một chút, cô soạn một túi đồ lớn đưa cho .

"Thủ trưởng cho một ít đồ, một ăn hết, chia cho một ít ."

Sau đó cô đưa cho một cái hộp và một phong tiền lì xì.

"Đây là quà và tiền mừng tuổi, và Nha Nha đều ."

Mạnh Tây Châu kinh ngạc, mặt mày lập tức tươi tắn vui mừng, ngoan ngoãn nhận lấy, đó cũng móc từ trong túi một phong bao lì xì đưa cho cô.

" chỉ tiền mừng tuổi, trở về sẽ gửi thêm quà năm mới cho cô."

Anh chỉ tết đưa tiền mừng tuổi nhưng ngờ cả vụ quà năm mới , cho nên chuẩn .

"Hả, cũng ?"

Phong Tri Ý ngược ngạc nhiên, cô ngượng ngùng.

" cũng lớn ."

Từ năm cô lên năm tuổi thì còn nhận quà và tiền lì xì, những thứ thường do kẻ chủ gia đình như cô chia cho trong tộc.

Cái cảm giác ấm áp khi nhận tình thương lâu cô trải qua, cho cô ngẩn ngơ trong chốc lát,

Mạnh Tây Châu suýt nữa bật thành tiếng, cô mặt mũi còn non nớt nghiêm túc rằng lớn, chỉ cảm thấy cô dễ thương gì sánh .

Anh kìm , xoa xoa đầu cô.

" về đây."

Loading...