Ban ngày, cô thể kiểm tra cho tại chỗ .
Mạnh Tây Châu định động đến chân, nhưng lời đến miệng thì đổi thành:
"Được."
Anh lặng lẽ bên cạnh, vén ống quần ở vùng chân đang dưỡng thương lên, ngoan ngoãn chờ kiểm tra.
Phong Tri Ý kiểm tra cho một chút, phát hiện vấn đề gì, thuận tiện dùng dị năng kiểm tra tổng quát cho một .
"May là , nếu chuyện gì thì cố gắng tránh đám đông một chút ."
"Ừ."
Mạnh Tây Châu kéo ống quần xuống.
"Sau như thế nữa, ngày hôm nay vì nhận thịt lợn nên bất đắc dĩ ."
Đám đông đến , khó tránh va chạm.
Thật cố gắng tránh né , nhưng tránh nổi lòng cố ý, thư ký Tiền cứ hướng về phía mà đến, chống gậy linh hoạt, nhất thời cách nào tránh mà ông đổ oan.
Nói đến chuyện , Phong Tri Ý chỉ nghiêm khắc chỉ bảo :
"Anh xem , tại dễ bắt nạt như thế! Hôm nay nếu mặt, sẽ để cho cha con thư kí Tiền tùy tiện lấy thịt lợn của ? Anh phản kháng ? Không dùng lý luận để bắt bẻ ?"
Mạnh Tây Châu ngước mắt cô, cẩn thận rũ mắt xuống.
" cũng quen ."
Phong Tri Ý ngay lập tức:
"Chính bởi vì như , cho nên cứng rắn lên! Có những vốn quen với việc bắt nạt kẻ yếu, gặp kẻ mạnh sợ hãi, thượng đội hạ đạp.”
“Anh càng khiêm tốn nhún nhường, bọn họ sẽ càng voi đòi tiên, càng ngày càng tệ hơn.”
“Mấy cái loại thể nào hiểu cái gì là một hai . Chỉ bản cứng rắn lên, thì khác mới dám bắt nạt ."
Mặc dù cô nhân vật phản diện càng ngày sẽ càng trả thù độc địa hơn, nhưng cô thấy dáng vẻ đáng thương lúc của , thì cô khỏi mềm lòng mà nhẹ giọng:
"Bối cảnh gia đình là một sai lầm thể dung thứ, dựa hai bàn tay của , đường đường chính chính lao động kiếm cơm, cần nhẫn nhịn bất kì nào cả."
Anh rõ ràng thể chọn khuất phục, nhưng hết đến khác tùy tiện để cho vũ nhục, đó thì bắt đầu âm thầm trả thù.
Phong Tri Ý hoài nghi, tâm lý chút vặn vẹo bình thường .
"Không tác dụng ."
Mạnh Tây Châu khẽ lắc đầu, giọng chút trầm lắng, cam chịu.
"Càng phản kháng sẽ càng dạy dỗ, ăn đòn. Không cần sự thật như thế nào, đúng cũng là sai, mà sai thì càng thêm sai, sự tồn tại của chính là một loại sai lầm.”
“Tất cả đều sợ kết giao với , hận thể thừa cơ hãm hại, phủi sạch quan hệ, cũng chẳng nào bắt chuyện với cả."
Cũng chỉ cô sẽ vì mà lấy công bằng. Người khác e ngại cô là thành phần thanh niên trí thức trong thành phố, mới dám giảng đạo lý với cô.
Phong Tri Ý xong những lời mà nghẹn họng, buồn bực.
Cô hiểu tại thời điểm hỗn loạn , mỗi đều như chim sợ cành cong, lo lắng sợ hãi, tự lo thật cũng là việc lương thiện nhất .
Hơn nữa cái tình huống như thế họ cũng thấy nhiều, tình sẽ từ từ nguội lạnh mà c.h.ế.t dần.
Thậm chí còn ném đá giấu tay để chiếm lấy lợi ích nhân lúc cháy nhà mà hôi của nữa.
Từ từ như thế thì tạo thành loại tính cách bất lương .
Nghĩ đến điều , Phong Tri Ý bất đắc dĩ khẽ thở dài, tâm lý của đúng là đổ vỡ , chỉ đành dỗ cho buồn nữa .
Cô dậy lấy đồ trong chiếc ba lô .
"Mấy thứ là đồ nhà gửi đến, nhưng sắp về quê ăn tết , dùng tới nữa, để cho xài tết nhé."
Đồ mà vị thủ trưởng già vội vàng gửi cho cô ăn tết, tuy rằng là "đồ " trong thế giới , nhưng mà đối với cô thì nó chỉ là hàng thứ phẩm.
Cô dùng đến, mà để quá thời hạn thì nó sẽ hư.
Cô để cho nhà bác Bành ba phần, ba phần còn thì mang đến đây, còn dư thì cô giữ để phòng hờ.
Mạnh Tây Châu mấy món cô đem , đều là những món đồ mà cho dù tem phiếu cũng khó mà mua , cần dùng đến?
Anh ủ rũ mặt mày, thấp giọng hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/boss-tan-the-xuyen-thanh-nu-thanh-nien-tri-thuc/chuong-100-kiem-tra-lai-vet-thuong.html.]
"Chừng nào thì cô trở về?"
"Đại đội ngày hai bảy tháng chạp cho nghỉ."
Phong Tri Ý dự định:
"Ngày hôm đó sẽ về, mua vé ."
Ngày hai bảy tháng chạp ? Mạnh Tây Châu thầm tính toán, hôm nay cũng là ông công ông táo , chỉ còn ba ngày nữa, chân vẫn khỏe , kịp Bắc Kinh mang đồ về cho cô.
Anh chỉ đành dậy, nhấc đệm chăn lên, lấy đồ chuẩn đưa cho cô.
"Mấy món đồ ăn cô mang về ăn tết , trong thành phố mua sắm đồ tết thường khó khăn."
Những món đồ Phong Tri Ý lấy từ trong sọt đưa cho đều cất kỹ. Sau đó, lượt mang hai cái túi lớn, cô nghi hoặc nhận lấy mở .
Là chim trĩ, thỏ rừng sấy khô, nấm khô, măng khô và các thổ sản vùng núi khác.
"Anh lấy ?"
Phong Tri Ý kinh ngạc, bởi vì đang dưỡng thương ở chân, nên gần hai tháng nay lên núi.
Mạnh Tây Châu khẽ :
"Tích góp đây đó."
Từ đầu tiên cô gửi đồ về nhà thì ý tích trữ sẵn.
Với lượng thức ăn cung ứng trong thành phố, cho dù thiếu tem phiếu, thì cũng sẽ ít.
Anh tình hình nhà cô như thế nào, nhưng nếu đưa cho cô một ít đồ khó kiếm để mang về, thì thể cả nhà sẽ càng vui mừng, càng thương yêu cô nhiều hơn một chút.
Hơn nữa, khi hết tết, cô cũng thể ăn dần.
Phong Tri Ý thấy cái túi hề nhỏ, cô định lấy một ít đồ:
"Vậy cũng để cho một chút ăn tết chứ, cần cho hết ."
Chính còn đang thiếu ăn thiếu mặc, huống hồ chi mấy thứ đều là thú rừng, thổ sản miền núi... nhưng mấy thứ gian cô nuôi vô , hề thiếu.
Ngoài , vốn dĩ cô thứ gọi là nhà nhà.
Mạnh Tây Châu kiên quyết từ chối:
"Không cần, còn giữ ít. Hơn nữa... "
Anh xong lướt mắt qua đống đồ lớn bên cạnh:
"Không cô cho một đống đồ để ăn tết ?"
Được , qua , Phong Tri Ý nhận đồ của , thì cô cũng sẽ nhận lấy phần tâm ý của .
Trở về đưa cho lão thủ trưởng là .
“Vậy khách sáo nữa.”
Mạnh Tây Châu hài lòng mỉm .
"Ừ."
Bất kể cô tặng cho cái gì, sẽ bao giờ vì khách sáo mà khước từ cô.
Phong Tri Ý đem đồ trong bao bỏ sọt, đó vác lên vai rời .
" về đây, khi , để đem bếp lò qua đây cho ."
"Không cần ."
Mạnh Tây Châu từ chối.
"Cô cứ giữ mà dùng!"
" cần dùng nó !"
Phong Trí Ý kiên quyết :
"Phòng lạnh như hầm băng , mấy ngày nhiệt độ vẫn đang xuống thấp, chăn của dầy, nếu thời tiết còn tiếp tục lạnh hơn nữa, sẽ dễ bệnh đó!"
"Vậy ."
Mạnh Tây Châu thể gì hơn ngoài việc đồng ý, tiễn cô cửa, nhịn liền hỏi:
"Khi nào cô về?"