Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

BỖNG XUYÊN SÁCH VỀ THẬP NIÊN 70 CỦA MỸ NHÂN KHƯƠNG TUỆ TUỆ - Chương 536

Cập nhật lúc: 2024-09-18 21:04:33
Lượt xem: 35

Kỳ Huy Hoàng vẫn ở lại nhà họ Tạ, đã trễ thế này rồi cũng không có cách nào trở về binh đoàn.

Nhưng anh ấy tôn trọng Tạ Phương Hoa, Tạ Phương Hoa nói không thể thì ngoại trừ việc tiếp xúc thân mật bên ngoài, anh ấy cũng không làm gì vượt quá giới hạn. Sau khi trở về hai người lại uống chút rượu, đến khoảng 9 giờ tối thì đi ngủ.

Tạ Phương Hoa thu dọn cho Kỳ Huy Hoàng một gian phòng nhỏ để anh ấy ngủ ở đó.

Nhà họ Tạ cũng không lớn, ngoài căn phòng may quần áo thường ngày của Tạ Phương Hoa ra thì cũng chỉ còn lại phòng ngủ của Tạ Phương Hoa, còn một gian phòng khác dùng để cất giữ vải. Tạ Phương Hoa thu dọn cho Kỳ Huy Hoàng ngủ tại căn phòng chứa vải đó.

Hai gian phòng chỉ cách nhau một bức tường.

Lúc này tường đều không có dạng cách âm, cho nên ở cách vách có chút động tĩnh gì thì bọn họ cũng đều nghe thấy.

Ngày thường lúc này Tạ Phương Hoa đã ngủ rồi, nhưng hôm nay vì có Kỳ Huy Hoàng ở đây, cô ấy lại không ngủ được. Lúc nằm trên giường lại không hề buồn ngủ chút nào, hai mắt cứ nhìn chằm chằm vào những cây xà ngang trên trần nhà giữa đêm tối.

Không bao lâu sau, Tạ Phương Hoa đột nhiên nghe thấy tiếng thở thô nặng của người đàn ông ở cách vách truyền đến, ban đầu là nhẹ giọng, dần dần dường như không khống chế được, âm thanh của Kỳ Huy Hoàng đột nhiên trở nên lớn hơn, anh ấy còn gọi tên cô ấy.

“Phương Hoa, Phương Hoa, Phương Hoa……”

Tiếp theo sau đó lại không có âm thanh nào nữa.

Tạ Phương Hoa nghe thấy thì đỏ mặt, nhưng cũng không biết Kỳ Huy Hoàng đang làm gì, chỉ nghĩ là Kỳ Huy Hoàng đang nằm mơ nên gọi tên cô ấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/chuong-536.html.]

Cô ấy kéo chiếc chăn mỏng lên che hết mặt. Trong lòng cảm thấy vô cùng ngọt ngào, nhưng không biết tại sao trong đầu lại xuất hiện hình ảnh bãi cỏ kia, cô ấy và Kỳ Huy Hoàng cũng không…… Cô ấy vội vàng lắc đầu, không dám tiếp tục suy nghĩ nữa.

Lúc này, Kỳ Huy Hoàng ở bên kia lại phát ra tiếng động, hình như là anh ấy xuống giường, tiếp theo lại mở cửa, không biết là đi làm gì.

Tạ Phương Hoa áp sát vào tường lắng nghe trong chốc lát, nhưng sau đó lại không nghe thấy động tĩnh gì nữa. Cô ấy có chút lo lắng cho Kỳ Huy Hoàng, trước kia cô ấy từng nghe nói có vài người khi ngủ sẽ bị mộng du, người bị mộng du cũng không biết rốt cuộc bản thân đã làm gì, ở trong sân nhà bọn họ lại còn có một cái giếng.

Nếu chẳng may lúc Kỳ Huy Hoàng bị mộng du không cẩn thận đi tới bên cái giếng đó, rồi lại ngã xuống…. Vậy thì phải làm sao bây giờ!?

Nghĩ vậy xong, trong lòng Tạ Phương Hoa đột nhiên cảm thấy bất an. Cô ấy mặc kệ hết tất cả, còn chưa kịp mặc thêm áo khoác đã vội vã bước xuống giường, xỏ giày vào rồi nhanh chóng đẩy cửa đi ra ngoài, cô ấy muốn đi ra sân tìm Kỳ Huy Hoàng, sợ anh ấy không cẩn thận lại xảy ra chuyện.

Lúc này toàn bộ người trong đại đội đều đã ngủ rồi, nhà nào nhà nấy cũng đều đã tắt hết đèn.

Xung quanh đều bị bao phủ bởi một màu đen, may mắn còn có ánh trăng chiếu xuống, lúc này mới có thể đủ để Tạ Phương Hoa nhìn rõ mọi vật xung quanh mình dù không cầm theo đèn pin.

Buổi tối gió có hơi lạnh một chút, trên người cô ấy lại chỉ mặc có mỗi chiếc váy ngủ mà Khương Tuệ Tuệ thiết kế cho cô ấy, chiếc váy ngủ này là dạng cổ chữ V có đai eo, lúc mặc trên người lộ ra phần da thịt trước ngực, khi ngủ thì sẽ tương đối mát mẻ, dù sao trước giờ cô ấy cũng không mặc áo ngủ ra ngoài, cho nên vẫn cảm thấy chiếc váy ngủ này rất thoải mái.

Chiếc váy không quá dài mà chỉ ngang tới đùi.

Tạ Phương Hoa mới vừa đi đến trong sân đã nghe thấy bên cạnh giếng có tiếng nước.

Cố Diệp Phi

Tạ Phương Hoa sợ tới mức khuôn mặt trở nên trắng bệch, thầm nghĩ liệu có phải Kỳ Huy Hoàng thật sự đã rơi xuống giếng rồi không? Cô ấy sợ tới mức vội vã chạy tới bên cạnh giếng, vốn dĩ là chỉ cách có vài bước chân, nhưng vì ánh trăng tương đối mờ cho nên cô ấy không nhìn rõ cảnh tượng bên cạnh giếng.

Loading...