Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

BỖNG XUYÊN SÁCH VỀ THẬP NIÊN 70 CỦA MỸ NHÂN KHƯƠNG TUỆ TUỆ - Chương 527

Cập nhật lúc: 2024-09-18 21:02:18
Lượt xem: 29

Nói xong, Kỳ Huy Hoàng vội vàng thu dọn một chút đồ đạc, lập tức đi đến nhà họ Khương.

Tạ Phương Hoa đi theo, nói: “Em cùng đi với anh.”

Cố Diệp Phi

Cô ấy sợ Tuệ Tuệ sẽ tức giận Kỳ Huy Hoàng, nói đến cùng thì chuyện này là do Kỳ Huy Hoàng không đúng, nhưng nếu cô ấy đã hẹn hò với anh ấy thì cũng nên nói giúp anh ấy mấy câu trước mặt Tuệ Tuệ mới được.

Trên đường đi, Tạ Phương Hoa nói: “Tuệ Tuệ là người bạn tốt nhất của em, dù sao đi chăng nữa thì em cũng sẽ không cho phép người khác làm cô ấy khổ sở, kể cả anh cũng không được, đã biết chưa? Nếu sau này anh còn như vậy, em thật sự sẽ không để ý tới anh nữa.”

Kỳ Huy Hoàng nhìn dưới ánh trăng, thấy biểu cảm của Tạ Phương Hoa vô cùng nghiêm túc, anh ấy nghiêm, nghỉ rồi kính lễ với cô ấy một cái, sau đó nói: “Báo cáo trưởng quan, tôi đã rõ, bạn của trưởng quan cũng chính là bạn của tôi, tôi bảo đảm sau này tuyệt đối không tái phạm!”

Lời này đã chọc cười Tạ Phương Hoa, lúc này cô ấy mới cho phép Kỳ Huy Hoàng nắm tay cô ấy mà đi.

Đồng thời trong lòng cô ấy cũng cảm thấy ngọt ngào, từ chuyện này cũng có thể nhìn ra, Kỳ Huy Hoàng đối xử với cô ấy khá tốt. Rất là nghe lời cô ấy, cô ấy muốn anh ấy lập tức đi giải thích với bà Tống là anh ấy lập tức đi ngay.

Cô ấy biết, anh ấy là người mà cô ấy có thể phó thác cả đời.

Đợi đến khi xin được phép, bọn họ sẽ lập tức kết hôn.

Bên kia, Khương Tuệ Tuệ và Tống Thời Thanh đã về đến nhà.

Bọn họ dừng xe đạp ở cửa nhà. Cửa sân không khóa, là người nhà họ Khương cố ý để cửa cho Khương Tuệ Tuệ.

Sau khi xe đạp dừng hẳn, Khương Tuệ Tuệ mới nhảy xuống từ trên xe đạp.

Tống Thời Thanh sợ cô không cẩn thận bị trật chân, vội vàng nói: “Em cẩn thận một chút, đừng để bị ngã.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/chuong-527.html.]

Khương Tuệ Tuệ nói: “Không đâu, em đâu có mỏng manh như vậy.”

Tống Thời Thanh mỉm cười sau khi nghe xong. Không biết tại sao, lời này khi được phát ra từ miệng Tuệ Tuệ luôn khiến anh không nhịn được mà muốn cười, người từng cầm cái cuốc không nổi mà bây giờ lại nói với anh là cô không mỏng manh như vậy.

Rõ ràng là cô mỏng manh mà.

Dưới ánh trăng, khuôn mặt cô trở nên nhu hòa hơn, đã không còn diễm lệ như ban ngày. Đôi mắt long lanh như sao trên trời, trông rất lộng lẫy và rực rỡ.

Tống Thời Thanh đưa tay nhẹ nhàng véo chóp mũi cô. Khương Tuệ Tuệ ngẩn người, trong khoảng thời gian ngắn không có phản ứng lại mà mặc cho anh muốn làm gì thì làm. Thật sự khó trách cô phản ứng không kịp, bởi vì cô và Tống Thời Thanh vẫn chỉ luôn thân mật với nhau ở nơi kín đáo, chưa bao giờ làm như vậy ở trong nhà.

Mãi cho đến khi Tống Thời Thanh chủ động đặt tay cô vào lòng bàn tay anh, đẩy cửa đi vào trong sân, cô mới bắt đầu nhận thức được. À, xem ra lúc này Tống Thời Thanh không chỉ muốn thẳng thắn xác nhận quan hệ giữa hai người bọn họ với bà nội mà còn muốn nói cho mọi người trong nhà cô biết.

Khương Tuệ Tuệ đi theo Tống Thời Thanh, để anh tùy ý nắm tay cô.

Bọn họ đi vào trong.

Bây giờ đã là 8 giờ hơn, mọi người đều đã trở về phòng riêng. Đèn ở phòng anh ba đã tắt, chỉ có phòng anh cả và phòng của Khương Vệ Bình là còn sáng đèn, đột nhiên có tiếng khóc của Tiểu Nguyệt truyền đến, âm thanh cũng không lớn, sau đó nhanh chóng ngừng lại, chắc là đói bụng đòi bú, được b.ú rồi thì không khóc nữa.

Trẻ con đều là như vậy, đặc biệt là Tiểu Nguyệt mới được hơn ba tháng tuổi.

Trong phòng Phương Quế Chi và Khương Đắc Thắng đã tắt đèn, nhưng Khương Tuệ Tuệ biết mẹ cô chắc chắn vẫn chưa ngủ. Phương Quế Chi luôn như vậy, có khi Khương Tuệ Tuệ đến nhà Tạ Phương Hoa, Phương Quế Chi cũng chờ đến khi cô trở về mới chịu ngủ.

Lần này nhất định cũng không ngoại lệ.

Khi cửa sân bị mở ra cũng phát ra âm thanh kẽo kẹt nho nhỏ, chắc hẳn Lý Tú Cầm vẫn luôn chú ý đến động tĩnh bên ngoài, cho nên khi bọn họ mới vừa đi vào, Lý Tú Cầm đã nhanh chóng chạy ra mở cửa, còn chưa nhìn thấy người, đã vội nói: “Là Tuệ Tuệ về phải không?”

Loading...