BỖNG XUYÊN SÁCH VỀ THẬP NIÊN 70 CỦA MỸ NHÂN KHƯƠNG TUỆ TUỆ - Chương 481
Cập nhật lúc: 2024-09-18 20:46:54
Lượt xem: 34
Trên mặt cô ấy lộ ra vẻ tươi cười, lắc đầu, chắc là nói không sao đâu, rồi lại tiếp tục xem phim.
Thế nhưng chờ đến khi nữ đồng chí quay đầu lại không hỏi gì nữa, hốc mắt cô ấy lại đỏ hoe, cô ấy cắn môi, vẻ tươi cười trên mặt cũng biến mất.
Không biết trong lòng Kỳ Huy Hoàng nghĩ thế nào, anh ấy còn cảm thấy rất đau lòng cho cô gái này. Thật sự khi nhìn thấy đủ loại biểu cảm từ cô ấy, anh ấy nhận ra ngày thường cô ấy là một người rất quan tâm đến người khác, tính tình cũng rất dịu dàng, nhưng cũng chính vì như thế, một người quá quan tâm đến người khác thường sẽ không biết cách quan tâm đến chính bản thân mình.
Trông dáng vẻ cô ấy dường như không biết giận, rõ ràng vì bị anh ấy nhìn thấy m.ô.n.g mà bực muốn chết, thế nhưng một câu mắng anh ấy thôi mà cô ấy cũng không dám nói, chỉ có thể cắm đầu chạy trốn, nhìn dáng vẻ đó, trong lòng Kỳ Huy Hoàng thật sự tức giận.
Cô gái này sao có thể ngu dốt như vậy, dứt khoát cho anh ấy một cái tát là được rồi, anh ấy cũng sẽ không cảm thấy khó chịu như bây giờ.
“Lão Kỳ, lần này cậu đi vệ sinh đúng lâu luôn đó, từ lúc phim mới chiếu mà bây giờ sắp hết luôn rồi.” Đội trưởng đội số ba cười nói.
Kỳ Huy Hoàng nói: “À, hôm nay bị tiêu chảy cho nên đi hơi lâu một chút. Cũng không sao, bộ phim này tôi đã xem qua trước rồi, không xem đoạn giữa thì cũng vẫn có thể xem tiếp được.”
Bên kia, Khương Tuệ Tuệ nhìn sắc mặt ửng hồng của Tạ Phương Hoa, có chút nghi ngờ: “Chị Phương Hoa, chị thật sự không sao chứ? Sao mặt chị lại đỏ như vậy, có phải là bị bệnh rồi không? Hay là ở đây nóng quá?”
Nói xong, Khương Tuệ Tuệ đưa tay sờ trán Tạ Phương Hoa.
Toàn thân Tạ Phương Hoa giật mình, nhưng phát hiện người chạm vào mình là Khương Tuệ Tuệ, cô ấy lập tức bình tĩnh trở lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/chuong-481.html.]
Cô ấy không có ý định đem chuyện vừa mới xảy ra kể cho Khương Tuệ Tuệ biết, kể cho cô biết thì cô sẽ lo lắng.
Hơn nữa Tuệ Tuệ luôn là người rất nghĩa khí, nếu nói cho cô biết, cô nhất định sẽ muốn ra mặt thay cho Tạ Phương Hoa, sẽ đi tìm đội trưởng Kỳ, như vậy thật là phiền phức, bây giờ nên làm sao đây?
Đối phương là một đội trưởng, còn cô ấy không là gì cả. Thanh niên trí thức còn đang hỗ trợ ở đội số bảy, cũng không thể vì chuyện của cô ấy mà vứt bỏ hết thảy được.
Cô ấy lắc đầu, thở phào rồi nói: “Tôi sợ đi lâu quá thì phim sẽ chiếu xong mất, cho nên mới chạy vội lại đây, nóng quá nên mặt tôi mới đỏ, Tuệ Tuệ, cô đừng lo lắng cho tôi.”
Cố Diệp Phi
Cô ấy sợ khi nhìn Khương Tuệ Tuệ nói chuyện, đôi mắt cô ấy sẽ tự bán đứng chính mình. Cho nên lúc nói chuyện, cô ấy vẫn không quay đầu lại, vẫn luôn nhìn chằm chằm về phía trước.
Khương Tuệ Tuệ nghe cô ấy giải thích như vậy thì cũng không nghĩ quá nhiều nữa, chỉ nghĩ là cô ấy quá thích xem bộ phim này mà thôi. Rốt cuộc thì dù thế nào đi chăng nữa, cô sẽ không nghĩ đến chuyện xấu sẽ xảy ra, Tạ Phương Hoa chỉ là đi vệ sinh mà thôi, còn có thể phát sinh chuyện gì được nữa?
……………………
Bộ phim kết thúc, các vị chiến sĩ trong binh đoàn vẫn chưa đã thèm, trong lòng mọi người đều có khát vọng, có lý tưởng, có nhiệt huyết. Mà bộ phim 《Lenin thời kỳ 1918》 này lại cho bọn họ rất nhiều gợi ý, bọn họ có những quan điểm tương đồng với Lenin.
Cho đến lúc tàn cuộc, Khương Tuệ Tuệ thậm chí còn có thể nghe thấy có người bàn bạc về bộ phim, về bản thảo diễn thuyết của Lenin: “Các đồng chí, muốn duy trì một chính quyền còn khó hơn nhiều điều khác. Cách mạng của chúng ta đang trong giai đoạn đi lên, đang phát triển và trưởng thành, chính chúng ta cũng đang đấu tranh cho sự phát triển và trưởng thành của thời đại sau này……”
Chỉ mới xem xong một bộ phim điện ảnh mà lại có thể tuyên bố dõng dạc hùng hồn, khiến lòng người ta không khỏi vui mừng, phấn chấn.