BỖNG XUYÊN SÁCH VỀ THẬP NIÊN 70 CỦA MỸ NHÂN KHƯƠNG TUỆ TUỆ - Chương 469
Cập nhật lúc: 2024-09-18 20:40:56
Lượt xem: 42
Đương nhiên là Tống Thời Thanh không cam lòng.
Thấy Tuệ Tuệ rời đi như vậy, anh tiến lên một bước, lại thấy Khương Tuệ Tuệ đưa ngón trỏ lên miệng, làm động tác yêu cầu anh đừng lên tiếng, sau đó cô chỉ chỉ ra bên ngoài, ý bảo anh không được phát ra động tĩnh.
Tống Thời Thanh nhíu mày, trước khi bọn họ bước vào đây anh đã cẩn thận quan sát, gần đây không có người, chẳng lẽ là có người tới sao? Trong lúc anh còn đang nghĩ đợi chút nữa nếu có người tới thì nên làm gì bây giờ, lại thấy Khương Tuệ Tuệ bụm môi, phụt cười một tiếng, vẻ mặt có chút càn rỡ.
Cô nói: “Anh à, em nợ anh một nụ hôn nhé.”
Dừng lại một chút, cô đưa ngón cái lên xoa xoa vết son môi nơi khóe miệng, thỏa mãn nói: “Nhưng mà bây giờ, có nhiêu lấy nhiêu.”
Tống Thời Thanh: “……”
Lồng n.g.ự.c anh phập phồng, nếu không phải bây giờ đã không còn kịp nữa thì nhất định anh sẽ ôm Tuệ Tuệ vào ngực, sau đó lật cả người cô ra, rồi ở trên hung hăng hôn cô vài cái.
Cô quả đúng là một tiểu yêu tinh biết tra tấn người khác, sau khi khiến cả người anh nóng ran, lại rời bỏ anh mà đi.
“Sắp tới lượt em lên sân khấu rồi, em phải đi trước đây.” Khương Tuệ Tuệ nhìn Tống Thời Thanh, nói: “Chút nữa trước khi anh đi ra ngoài nhớ lau mặt nhé, trên mặt anh…… Có dấu son môi của em.”
Nói xong câu này, Khương Tuệ Tuệ quay đầu lại lần nữa nhìn Tống Thời Thanh cười cười, rồi đẩy cửa đi ra ngoài.
Chỉ là chưa được bao lâu cô lại chạy vào, chạy đến bên cạnh Tống Thời Thanh, ‘chụt’ một cái trên má anh, nhỏ giọng nói: “Được rồi, em biết bây giờ anh rất khó chịu, cùng lắm thì lần sau em sẽ không trêu đùa anh nữa.”
Sắc mặt Tống Thời Thanh vẫn không có gì thay đổi.
Khương Tuệ Tuệ lại nói: “Đợi buổi tối em sẽ cho anh gần gũi được không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/chuong-469.html.]
Lúc này sắc mặt của Tống Thời Thanh vẫn như thường.
Khương Tuệ Tuệ cắn cắn môi, quả thật là một tên đàn ông đáng ghét mà.
Cố Diệp Phi
Sau khi Khương Tuệ Tuệ đi tới cánh gà, trên sân khấu, người dẫn chương trình bắt đầu giới thiệu.
Các nữ lính văn nghệ đang hấp tấp vì không tìm thấy cô ở đâu, cuối cùng cũng thấy cô quay trở lại, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ n.g.ự.c nói: “Trời ạ, cô đi đâu thế, vừa rồi thật sự khiến tôi sợ muốn chết, tôi kêu Tiểu Mai vào nhà vệ sinh bên kia tìm cô mà cũng không tìm được, tôi còn tưởng cô không muốn hát nên đi mất rồi.”
Nữ lính văn nghệ tên Tiểu Mai cũng phụ họa theo: “Thật sự là khiến chúng tôi sợ hãi một phen rồi, cô hát hay như vậy, nếu cô đi mất thì tôi thật sự không biết nên làm sao mới được nữa.”
Khương Tuệ Tuệ cười cười tỏ vẻ hối lỗi, nói: “Thật ngại quá, tôi thấy ở trong này hơi buồn nên ra ngoài hít chút không khí cho thoáng.”
“Không sao không sao, chỉ cần cô trở về thì tốt rồi.” Tiểu Mai nói: “Đến lượt cô lên sân khấu rồi, cô mau chuẩn bị một chút đi.”
Nói xong, cô ấy dường như chú ý tới Khương Tuệ Tuệ đã bị trôi son môi, lộ ra vẻ nghi ngờ. Tại sao son môi lại bị trôi đi hết thế này?
Khương Tuệ Tuệ không chút hoang mang mà nói: “À, không có gì đâu, vừa rồi tôi mới uống nước nên son môi bị lem, để tôi tô lại ít son môi rồi lên sân khấu.”
Lúc này Tiểu Mai mới phản ứng lại, thì ra là do uống nước mới thành ra như vậy.
Tô lại son môi, Khương Tuệ Tuệ xuất hiện trên sân khấu giữa tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Đây cũng không phải lần đầu tiên cô lên sân khấu, cho nên cô cũng không cảm thấy khẩn trương. Vì cô hát ca khúc thể hiện nỗi nhớ quê nhà của quân nhân nên để hợp với hoàn cảnh, cô cũng mặc trang phục của quân nhân.
Như thế đây là lần đầu tiên Khương Tuệ Tuệ mặc trang phục quân nhân, cô đứng thẳng trên sân khấu. Đầu tiên cô cúi đầu chào mọi người dưới sân khấu, ánh mắt dò tìm Tống Thời Thanh.
Phía dưới là dòng người chen chúc xô đẩy, nhưng Khương Tuệ Tuệ căn bản không cần dùng quá nhiều sức lực đã nhanh chóng tìm được Tống Thời Thanh. Anh ngồi dưới sân khấu, ánh mắt sáng ngời nhìn cô.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong phút chốc dường như không gian này chỉ còn lại hai người bọn họ. Mọi thứ xung quanh đều ảm đạm u ám, chỉ có hai người bọn họ là lộng lẫy rực rỡ.