BỖNG XUYÊN SÁCH VỀ THẬP NIÊN 70 CỦA MỸ NHÂN KHƯƠNG TUỆ TUỆ - Chương 439
Cập nhật lúc: 2024-09-18 20:28:49
Lượt xem: 41
Yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng tim đập cùng hơi thở của hai người, đó là sự tương phản rõ ràng nhất với tiếng nói chuyện rộn rã của người nhà họ Khương, người nhà họ Tống ở bên ngoài.
Bên ngoài, Lưu Ái Đệ đang nói chuyện với bà nội Tống: "Được rồi, được rồi, bà nội, cháu nghe nói binh đoàn có tất cả mọi thứ ở đó, vì vậy bà không cần mang những thứ này cho thanh niên trí thức Tống đâu, đến đó sẽ được phân phát hết mọi thứ."
.....
"Được rồi, bà nội chắc hẳn đã sớm thu dọn hành lý, mau đi ra ngoài đi. Đi ra ngoài cẩn thận một chút, đừng để người khác nhìn thấy." Khương Tuệ Tuệ cảm nhận được sự ấm áp ở trên mặt, đưa tay lên sờ sờ sau đó thúc giục anh.
Tống Thời Thanh không lập tức rời đi mà lại ôm Khương Tuệ Tuệ nói: "Tuệ Tuệ, sau khi gia đình anh được sửa lại án sai, chúng ta hãy lập tức đi lấy giấy đăng ký kết hôn. Trước đây khi không ngủ được, anh luôn nghĩ, sau khi gia đình anh được sửa lại án sai, điều đầu tiên anh sẽ làm là gì?"
“Sẽ đi tìm những người nhân cơ hội làm nhục nhã người khác để gây rắc rối? Hay đi tìm bác cả, để cho bác ấy biết bản thân đã sai lầm như thế nào? Nhưng bây giờ anh mới hiểu được, đó không phải là những điều mà anh muốn làm nhất. Điều đầu tiên anh muốn làm là cưới em sau khi gia đình anh được sửa lại án sai, để em trở thành người vợ hợp pháp của anh và để mọi người biết rằng, anh Tống Thời Thanh đây thích Khương Tuệ Tuệ, chúng ta ở bên nhau đã lâu rồi.”
Khương Tuệ Tuệ cứ như vậy mà để Tống Thời Thanh ôm eo cô từ phía sau, n.g.ự.c anh áp vào lưng cô, cô thậm chí còn có thể cảm nhận được nhịp tim đập mạnh mẽ của anh trong lồng ngực.
Anh hiếm khi nói những lời này với cô, bây giờ những lời này lại từng chữ từng chữ lọt vào tai Khương Tuệ Tuệ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/chuong-439.html.]
Cô quay đầu lại, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mắt Tống Thời Thanh, nói từng câu từng chữ hết sức dịu dàng: "Em sẽ đợi anh trở về.”
Trong khi mọi người trong sân đang bận rộn với công việc của mình, Tống Thời Thanh đã ra khỏi phòng của Khương Tuệ Tuệ.
Cố Diệp Phi
Vừa đi ra không bao lâu, anh đã nhìn thấy bà nội Tống ôm một cái bọc đi ra, sau khi nhìn thấy anh, bà ấy tỏ vẻ kỳ quái mà hỏi anh: "Thời Thanh? Vừa rồi cháu đi đâu vậy? Sao bà không tìm được cháu?"
Ánh mắt Tống Thời Thanh liếc nhìn chỗ khác, cuối cùng đáp xuống trên người Khương Tuệ Tuệ, người đang đứng ở chỗ khe cửa và nhìn về phía này. Anh trợn mắt nói dối: "Cháu đi vệ sinh một chút, bà ơi, bà đã thu dọn đồ xong chưa?"
Bà nội Tống cũng không nghĩ nhiều, đưa gói đồ cho Tống Thời Thanh, nói: "Đóng gói hết rồi, có một số thứ thì Ái Đệ nói đến binh đoàn sẽ được phát, vì vậy bà đã không chuẩn bị cho cháu. Đúng rồi, bà đã nhét vào túi của cháu một ít đùi gà khô. Chẳng phải con trai của chú Thẩm, Thẩm Kiêu Dương, cũng ở trong binh đoàn hay sao? Lần trước nó còn đến xem nhà chúng ta, lần này cháu đi đến đó, nhất định phải mang cho nó một ít đồ mới được."
“Đi đến bên kia, mọi việc đều phải nghe theo lãnh đạo, không được gây chuyện…….” Cho dù sau này nhà của bọn họ bị lục xoát phải xuống nông thôn, từ nhỏ đến lớn anh cũng chưa bao giờ rời xa bà nội Tống, bây giờ Tống Thời Thanh sẽ phải đến binh đoàn, mặc dù nơi đó cách xã Nguyệt Phượng Loan không quá xa, nhưng anh cũng chỉ có thể quay về vào ngày nghỉ.
Đây cũng là lần đầu tiên ba ông bà cháu bọn họ phải cách xa nhau, bà nội Tống cảm thấy có chút bất đắc dĩ cũng là chuyện đương nhiên.
Tống Thời Thanh gật gật đầu nói: "Bà nội, cháu không phải là đứa trẻ ba tuổi nữa, những gì bà nói cháu cũng tự biết rồi mà, bà cứ yên tâm đi."
Ông nội Tống cũng ở bên cạnh nói: "Đúng vậy, bà yên tâm đi, cũng đừng nói nhiều như vậy làm gì. Thời Thanh cũng đã trưởng thành rồi, trong lòng thằng bé biết nên làm gì. Thời Thanh, ông nội rất yên tâm về cháu, cháu đến binh đoàn phải làm việc cho tốt đấy nhé."