BỖNG XUYÊN SÁCH VỀ THẬP NIÊN 70 CỦA MỸ NHÂN KHƯƠNG TUỆ TUỆ - Chương 432
Cập nhật lúc: 2024-09-18 20:26:54
Lượt xem: 35
Lúc này đã hơn tám giờ tối, trời đã tối, đường quê những năm 70 không có đèn đường. Người ở đây khi đi ra ngoài vào buổi tối đều mang theo đèn pin, trong tay Khương Tuệ Tuệ cũng cầm theo đèn pin, tia sáng chiếu rọi con đường tối tăm, cô chuẩn bị đi tới bên cạnh Tống Thời Thanh.
Cánh đồng phơi lúa khá rộng, phủ đầy lúa mì ẩm ướt.
Tống Thời Thanh đang ngồi trên một khoảng trống, Khương Tuệ Tuệ đã nhìn thấy anh từ xa.
Chỉ là cô đến đây không đúng lúc, bên cạnh Tống Thời Thanh còn có một người khác, và người đó là đại đội trưởng, người đang nói chuyện với anh về điều gì đó.
Khương Tuệ Tuệ không thể đi tiếp vào lúc này, vì vậy cô chỉ có thể nhìn Tống Thời Thanh từ xa, dự định quay về trước đã rồi tính.
Mà Tống Thời Thanh đã cảm nhận được sự xuất hiện của Khương Tuệ Tuệ, ánh mắt của anh rơi vào một nơi sáng sủa cách đó không xa. Nhìn Khương Tuệ Tuệ quay lại đi về phía nhà.
"Tiểu Tống? Tiểu Tống?" Đại đội trưởng gọi tên anh.
Tống Thời Thanh không rời mắt cho đến khi nhìn bóng dáng Khương Tuệ Tuệ đi xa, anh mới hoàn hồn lại: "Đại đội trưởng, chú nói đi."
"Ồ, tôi vừa nói với cháu về việc của ông nội cháu, lần này tôi..."
Khương Tuệ Tuệ quay về nhà, sau khi mọi người chìm vào giấc ngủ, cô lại đi ra ngoài.
Lần này cô đến sân phơi lúa mì, nhưng giờ này cũng không có ai ra ngoài đi dạo để tiêu hóa thức ăn sau khi ăn no nữa, vì đã hơn mười giờ tối rồi, thời này cũng không có hoạt động vui chơi giải trí gì nên mọi người đi ngủ sớm để sáng mai dậy sớm cho khỏe.
Đèn nhà nào cũng tắt, cả xã Nguyệt Phượng Loan chìm trong tĩnh lặng.
Khương Tuệ Tuệ nhẹ nhàng đi ra khỏi cửa, cô đi bộ đến sân phơi ngũ cốc với chiếc đèn pin.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/chuong-432.html.]
Trên sân phơi lúa mì, Tống Thời Thanh một tay cầm đèn pin, tay kia xem tập thơ. Muốn canh giữ lúa mì thì phải thức cả đêm, ngồi không thì không được mà phải coi cái gì đó cho đỡ buồn ngủ và nhàm chán.
Ngày nay có rất nhiều tiểu thuyết nước ngoài được coi là những thứ độc hại, Tống Thời Thanh chỉ có thể đọc các tuyển tập thơ.
Dù đang đọc sách nhưng anh vẫn luôn cảnh giác với tình hình xung quanh. Rốt cuộc thì Khương Tuệ Tuệ mới chỉ cầm đèn pin đi tới mà đã bị anh phát hiện ra.
Tống Thời Thanh đóng sách lại, trầm giọng quát: “Ai đó?”
Ban đêm tối tăm như vậy mà dám lén lút tới đây, có lẽ là một tên trộm muốn trộm lúa mì. Nếu để Tống Thời Thanh bắt được, anh sẽ không dễ dàng buông tha.
Chỉ là đèn pin của Tống Thời Thanh đang chiếu vào người đang đi đến gần, cô mặc một chiếc váy dài màu xanh đậm, xõa tóc hai bên vai. Bởi vì ánh sáng quá chói mắt, cô đưa tay che mắt, hơi nghiêng đầu sang một bên, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt.
Nhưng dù chỉ lộ nửa khuôn mặt, Tống Thời Thanh liếc mắt một cái đã nhận ra Khương Tuệ Tuệ ngay lập tức.
“Tuệ Tuệ?” Lúc này Tống Thời Thanh nhìn thấy cô thì rất là kinh ngạc, giọng điệu có hơi không xác định được rõ vì sao.
Khương Tuệ Tuệ cảm thấy vô cùng ủy khuất, cô vẫn chưa chợp mắt cho đến tận bây giờ, chẳng phải là sợ Tống Thời Thanh một mình canh giữ ban đêm sẽ buồn chán, cho nên đợi đến khi mọi người ngủ say mới lẻn ra ngoài canh đêm cùng với anh hay sao?
Cố Diệp Phi
Anh thì hay rồi, lại còn hung dữ với cô, còn cầm đèn pin chiếu vào người cô, nhất định là coi cô như kẻ trộm.
Đôi môi đỏ tươi của cô mấp máy, thanh âm cực kỳ tinh tế: “Anh làm gì vậy, mau tắt đèn pin đi, mắt em suýt nữa bị anh chiếu mù rồi, thật đúng là chán ghét mà.”
Lúc cô nói chán ghét, giọng điệu có hơi cao vút lên, bộ dạng hết sức ngây thơ, trông cô rất xinh đẹp và đáng yêu.
Trái tim của Tống Thời Thanh mềm nhũn đi khi nghe thấy như vậy.
Chỉ sau khi Khương Tuệ Tuệ nhắc nhở, anh mới nhận ra rằng bản thân vẫn đang chiếu đèn pin vào cô, vì vậy nên anh bực bội tắt đèn pin đi. Bình thường anh phản ứng rất nhanh, nhưng lần này anh thực sự không ngờ rằng Khương Tuệ Tuệ sẽ xuất hiện ở đây vào lúc này, không phải rõ ràng là anh đã thấy cô đi về nhà trước đó rồi hay sao?