BỖNG XUYÊN SÁCH VỀ THẬP NIÊN 70 CỦA MỸ NHÂN KHƯƠNG TUỆ TUỆ - Chương 400
Cập nhật lúc: 2024-09-18 17:34:27
Lượt xem: 26
Một vết cắt trên cánh tay của cô ấy là do bị một thanh thép cắt qua khi cứu Nữu Nữu, có rất nhiều m.á.u chảy ra từ chỗ vết thương ấy.
Khi đó, Nữu Nữu nghe thấy cô giáo Chung bảo mọi người trốn ra ngoài, cô bé đã ra ngoài nhưng cô bé thấy Triệu Hổ Tử đang mắng Triệu Xuân Hạnh và bảo Triệu Xuân Hạnh chạy trở lại lớp học để lấy hộp cơm, sợ rằng có thể xảy ra chuyện với Triệu Xuân Hạnh, Nữu Nữu đã đi theo cô ấy.
Cô bé đã đến lớp nghe giảng mấy ngày, chạy qua mấy lớp trùng lặp, cũng quen biết Triệu Xuân Hạnh, biết Triệu Hổ Tử đối xử không tốt với chị gái. Nữu Nữu thực sự rất tức giận khi thấy Triệu Hổ Tử làm như vậy, nhưng cô bé không ngờ rằng sau khi theo vào, cô bé đã bị mắc kẹt trước khi có thể kéo Triệu Xuân Hạnh đi cùng ra ngoài.
Triệu Xuân Hạnh không thể nói nên chỉ có thể thốt ra những âm tiết đứt quãng 'a a a'. Khi Tống Thời Thanh tóm lấy cô ấy và muốn đưa cô ấy đi, cô ấy đã lắc đầu và ra hiệu bằng cả hai tay, ý bảo rằng Tống Thời Thanh nên đưa Nữu Nữu đi trước, cô ấy không quan trọng.
Nữu Nữu và Tống Thời Thanh đều không hiểu cách nói chuyện bằng tay, nhưng bọn họ có thể đoán được ý tứ, Nữu Nữu nói: "Cô, cô đi trước đi."
Tống Thời Thanh biết lúc này không thể trì hoãn thêm nữa, vội vàng lôi kéo Triệu Xuân Hạnh đi về phía trước, nói với Nữu Nữu hãy ngoan ngoãn và ở yên đây. Nữu Nữu ngoan ngoãn gật gật đầu, trốn dưới bục không dám nhúc nhích, vẫy vẫy tay với Triệu Xuân Hạnh: “Cô Xuân Hạnh, cô nhanh đi đi.”
Triệu Xuân Hạnh được đưa ra ngoài an toàn, bên ngoài lập tức có người tiếp ứng.
Hàn Tiến Bộ nắm lấy tay Triệu Xuân Hạnh và từ từ kéo cô ấy ra ngoài. Cánh tay của Triệu Xuân Hạnh đã bị cắt với một vết cắt đặc biệt lớn, ở dưới đó không có cách nào cầm m.á.u nên bây giờ m.á.u vẫn đang chảy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/chuong-400.html.]
Nhìn thấy như vậy, Hàn Tiến Bộ cả kinh khiếp sợ: "Sao lại đến nông nỗi này!"
Triệu Xuân Hạnh không nói được lời nào, chỉ có thể nhăn khuôn mặt gầy gò lại, lo lắng nhìn chằm chằm vào trong, hy vọng Nữu Nữu và Tống Thời Thanh có thể bình an vô sự mà ra ngoài.
Cố Diệp Phi
Hàn Tiến Bộ đã sắp lo đến c.h.ế.t vì cô gái này rồi, cánh tay của cô ấy thành ra như thế này mà dường như cô ấy hoàn toàn không biết đau. Anh ấy nói với các giáo viên bên cạnh: "Mọi người nên băng bó cho cô ấy trước, sau đó đưa cô ấy đến trung tâm y tế, như vậy thì cô ấy mới không bị nhiễm trùng!"
Các giáo viên tôi nhìn cô, cô nhìn tôi rồi cùng nhau lắc đầu. Người học cao nhất trong bọn họ cũng chỉ học hết cao học, đến xã giúp dạy mấy đứa nhỏ mà thôi, làm sao mà biết băng bó được.
Hàn Tiến Bộ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tự mình làm. Anh ấy đã từng đánh nhau rất nhiều khi còn đi học, nên cũng không có gì lạ khi anh ấy tự băng bó vết thương cho bản thân.
“Cô trốn cái gì?” Hàn Tiến Bộ nhìn Triệu Xuân Hạnh giống như một con thỏ nhỏ đang sợ hãi thì nhíu mày, có chút bất đắc dĩ: “Tôi cũng không phải người xấu, cô nhìn xem cánh tay của cô chảy nhiều m.á.u như vậy, nếu như tôi không băng bó cho cô, cô không sợ sẽ chảy m.á.u đến c.h.ế.t hay sao?"
Những lời này chính là hù dọa người ta, mặc dù Xuân Hạnh chảy rất nhiều máu, nhưng sẽ không đến mức mất mạng.
Nhưng những lời này cũng có tác dụng, Triệu Xuân Hạnh ngừng tránh né anh ấy, cau mày để Hàn Tiến Bộ băng bó cho cô ấy. Ở đây không có băng gạc hay thuốc, Hàn Tiến Bộ chỉ có thể lấy từ trong túi ra một cái hộp nhỏ tinh xảo, sau đó lại lấy từ trong hộp ra một chiếc khăn lụa màu trắng sữa.
Khăn lụa rất mềm mại trơn nhẵn, Hàn Tiến Bộ miễn cưỡng chạm vào, cuối cùng dùng nó để băng bó vết thương cho Triệu Xuân Hạnh. Quần áo của bọn họ đều bị bẩn hết rồi, nhất định không thể dùng để băng bó vết thương, nếu không sẽ càng dễ bị nhiễm trùng, bây giờ thứ duy nhất có thể dùng để băng bó vết thương chính là chiếc khăn lụa của anh ấy, vốn định dùng để tặng cho Khương Tuệ Tuệ.