Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

BỖNG XUYÊN SÁCH VỀ THẬP NIÊN 70 CỦA MỸ NHÂN KHƯƠNG TUỆ TUỆ - Chương 397

Cập nhật lúc: 2024-09-18 17:33:25
Lượt xem: 20

Tình huống lúc trước còn lộn xộn, bọn họ chỉ có thể kéo tất cả học sinh nhìn thấy trước mặt chạy ra khỏi lớp, về sau lại bị Hàn Tiến Bộ làm cho sợ hãi, thậm chí không nghĩ tới việc đếm số người.

Lúc này mọi người đã rời khỏi nguy hiểm, sau khi một giáo viên nhắc nhở, bọn họ bắt đầu đếm số lượng học sinh để kiểm tra.

Mỗi giáo viên đang đọc tên của các học sinh trong lớp của mình, và cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy rằng mọi học sinh đều ở đó. Nhưng mà, vừa mới thở phào nhẹ nhõm, giáo viên Chung đột nhiên nhớ tới một chuyện, sắc mặt tái nhợt, kéo người giáo viên bên cạnh hỏi: "Thấy Nữu Nữu chưa? Nữu Nữu còn chưa ra ngoài hay sao?"

Người giáo viên mà bị giáo viên Chung giữ lại, sắc mặt cũng bắt đầu tái nhợt, trái tim nhảy lên tận cổ họng.

Lý Tú Cầm và giáo viên Chung từng là bạn học, lần này khi thu hoạch lúa mì, Lý Tú Cầm nhờ giáo viên Chung đưa Nữu Nữu đến trường hàng ngày, nhờ giáo viên Chung giúp chăm sóc đứa trẻ.

Nữu Nữu là một đứa trẻ thông minh lanh lợi, thầy cô trong trường rất thích, tuy còn nhỏ nhưng hoàn toàn không cần phải lo lắng cho cô bé. Nhưng bọn họ không ngờ rằng lần này Nữu Nữu không có đi ra...

Cả người giáo viên Chung run lên, môi ngập ngừng nói: "Tại sao Nữu Nữu không có đi ra... Không... Tôi rõ ràng là đã nhìn thấy con bé đi ra lúc đó…”

Chính vì tận mắt nhìn thấy Nữu Nữu chạy ra ngoài nên cô ấy mới phân tâm đi cứu những đứa trẻ khác, nhưng trong nháy mắt, Nữu Nữu lại biến mất không thấy đâu…

Đúng lúc này, Triệu Hổ, một học sinh lớp sáu giơ tay lên, nhỏ giọng nói: "Thưa thầy, chị gái em cũng không thấy đâu..."

Có hai người không ra và bị đè bẹp dưới đống đổ nát, bọn họ không biết mình còn sống hay không. Nhưng bất kể sống hay chết, vẫn phải cố gắng hết sức để cứu người vào lúc này.

Cố Diệp Phi

Cô giáo Chung run rẩy đi đến trước mặt Tống thời Thanh và Hàn Tiến Bộ, vừa nức nở vừa nói: "Thanh niên trí thức Tống, cứu mạng, cứu mạng... Chúng tôi còn một học sinh bị đè ở dưới, còn có cả chị gái của một học sinh của chúng tôi, có thể tất cả bọn họ đều bị đè ở dưới rồi..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/chuong-397.html.]

Tống Thời Thanh và Hàn Tiến Bộ đều đã mệt đến kiệt sức, đặc biệt là Hàn Tiến Bộ, anh ấy bị thương ở chân.

Vốn tưởng rằng mọi chuyện cuối cùng cũng kết thúc, anh ấy có thể nghỉ ngơi một lát, cho dù cứ nằm dưới mưa như thế này thì cũng khá là thoải mái, nhưng không ngờ vẫn còn người chưa được cứu.

Hàn Tiến Bộ ngẩng đầu lên và định đứng dậy: "Anh Tống, anh không sao chứ? Chúng ta phải đi cứu người."

Tống Thời Thanh nhanh nhẹn hơn anh ấy, lập tức ngồi dậy từ dưới đất, vẫy tay với anh ấy: "Chân của anh bị thương, nghỉ ngơi ở đây đi, tôi đi cứu người."

Hàn Tiến Bộ không cam lòng, giãy giụa một hồi, không ngờ lại chạm vào vết thương trên chân, đau đến mức thở hổn hển: “Anh Tống, anh định coi thường tôi sao? Trên người tôi bây giờ, tôi… Xì xì…”

Tống Thời Thanh liếc mắt nhìn anh ấy một cái, ngừng nói mà quay sang hỏi giáo viên Chung: “Bọn trẻ học ở lớp học nào?”

Cô giáo Chung vừa chỉ vào một trong những căn phòng vừa khóc, nói: "Chắc là ở trong phòng này... Thanh niên trí thức Tống, xin anh nhất định phải cứu Nữu Nữu ra... Nữu Nữu vẫn còn nhỏ... Con bé không thể có chuyện gì được..."

Nghe thấy hai chữ 'Nữu Nữu', sắc mặt của Tống Thời Thanh như phủ một lớp sương lạnh, đôi lông mày vốn đã cau lại, càng nhăn lại thành chữ 'uyên', lạnh giọng hỏi giáo viên Chung: "Nữu Nữu? Có phải là Khương Tĩnh Nghi không?"

Nữu Nữu tên thật là Khương Tĩnh Nghi.

Cô giáo Chung vừa gật đầu vừa nói: "Đều là lỗi của tôi... Đều là lỗi của tôi, tôi đã không để ý đến con bé..."

Tống Thời Thanh nghĩ đến người luôn mỉm cười nheo đôi mắt to đen láy rồi nghiêng cái đầu nhỏ của mình gọi anh là "chú nhỏ", trong lòng anh hỗn loạn, nhìn lớp học đã trở thành đống đổ nát, lòng rối bời thành một mớ.

Nếu có chuyện gì xảy ra với Nữu Nữu, Tuệ Tuệ sẽ cảm thấy rất khó chịu.

Loading...