BỖNG XUYÊN SÁCH VỀ THẬP NIÊN 70 CỦA MỸ NHÂN KHƯƠNG TUỆ TUỆ - Chương 388
Cập nhật lúc: 2024-09-18 17:26:48
Lượt xem: 44
Khương Tuệ Tuệ bĩu môi, một hai nhất định phải đưa tiền qua: “Không thể làm vậy được đâu, nếu như anh không chịu nhận, tôi trở về nhà nhất định sẽ bị chị tôi rầy la.”
Dừng một chút, trong mắt Khương Tuệ Tuệ lóe lên một tia giảo hoạt, cô chuyển đề tài: "Trừ phi anh nói cho tôi biết, tại sao anh lại đưa đồ cho chị hai của tôi? Nếu anh không nói cho tôi biết, hôm nay tôi nhất định phải đưa tiền cho anh..."
Cố Diệp Phi
Vốn dĩ cô muốn hỏi Hứa Quý Thuận có thích chị hai của cô hay không, nhưng những năm 70 không được cởi mở như sau này. Tuy rằng hiện tại chị hai của cô đã có xích mích với nhà họ Lưu, nhưng giấy tờ ly hôn vẫn chưa được cấp, hiện tại nói ra những chuyện này cũng không hay, sẽ trở thành chứng cứ để Lưu Thiếu Thông công kích chị hai. Vì vậy cô đã nhịn xuống.
Hứa Quý Thuận cúi đầu nghịch chiếc máy bào trong tay, nói: "Chị hai của cô rất tốt bụng. Cô ấy đã giúp tôi rất nhiều khi chúng tôi học cùng nhau. Tôi, Hứa Quý Thuận, không phải là người vong ân phụ nghĩa, những ân tình của cô ấy, tôi vẫn luôn ghi nhớ trong lòng. Còn những thứ khác, cô nên quay lại và hỏi chị hai của cô."
Nói xong lời này, Hứa Quý Thuận lại tiếp tục đi bào gỗ.
Người thím của gia đình này cũng đi ra, Khương Tuệ Tuệ không định tiếp tục hỏi nữa, dù sao thì có hỏi Hứa Quý Thuận, anh ấy cũng không trả lời, cô nên quay về nhà hỏi chị hai thì hơn.
Người thím nhìn thấy Khương Tuệ Tuệ liền hỏi: "Tuệ Tuệ, tại sao cháu lại ở đây? Có chuyện gì vậy?"
Khương Tuệ Tuệ mỉm cười: "Không phải là đến tìm thầy Hứa đang ở nhà thím hay sao? Cháu đến đây để hỏi chi phí sửa chiếc giường cũ của nhà chúng tôi là bao nhiêu, nhưng cháu đã hỏi qua rồi, cháu về trước đây."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/chuong-388.html.]
Khương Tuệ Tuệ về đến nhà, Khương Vệ Bình và bà nội Tống đang tắm rửa cho Tiểu Nguyệt.
Tính tình của trẻ con vốn dĩ khá rụt rè và nhát gan, mặc dù được tắm rất thoải mái, nhưng Tiểu Nguyệt sợ tới mức dùng hai bàn tay nhỏ bé nắm lấy ngón tay của Khương Vệ Bình, sau khi nắm được cả hai ngón tay, cô bé mới có cảm giác an toàn, híp mắt bắt đầu hưởng thụ.
Bà nội Tống không phải người ngoài, vì vậy Khương Tuệ Tuệ đã trực tiếp hỏi thẳng trước mặt bà nội Tống: “Chị hai, thầy Hứa vẫn không chịu lấy tiền, nhưng anh ấy nói rằng trước đây chị đã giúp đỡ anh ấy khi anh ấy đi học, và anh ấy luôn ghi nhớ ân tình của chị. Cái nôi này chính là để tặng cho chị, còn về ân tình gì thì anh ấy bảo em quay lại hỏi chị."
“Chị hai, rốt cuộc giữ chị và Hứa Quý Thuận đã xảy ra chuyện gì vậy?” Khương Tuệ Tuệ cũng mang một chiếc ghế lại đây, ngồi ở bên cạnh bọn họ, đưa tay múc một nắm nước chậm rãi đổ lên làn da trần của Tiểu Nguyệt, nhiệt độ nước vừa phải, Tiểu Nguyệt thoải mái híp mắt cười cười.
Tất cả mọi chuyện bắt đầu từ tám, chín năm trước.
Vào thời điểm đó, Khương Vệ Bình đang học trung học cơ sở, có một nam sinh tên Hứa Quý Thuận trong lớp của bọn họ. Gia đình Hứa Quý Thuận nghèo, cha anh ấy làm việc trong một mỏ than, nhưng khi mỏ than bị sập, cha anh ấy đã bị đè c.h.ế.t dưới mỏ than.
Mặc dù mỏ than đã bồi thường tiền cho thành viên trong gia đình của người đã mất, nhưng sức khoẻ của mẹ Hứa Quý Thuận vẫn luôn không tốt, và số tiền bồi thường đều được dùng để mua thuốc, nhưng uống thuốc chỉ là đang treo mạng sống mình mà thôi, không thể chữa khỏi được hoàn toàn.
Khi đó nhà họ Hứa đã nghèo lại càng thêm nghèo, Hứa Quý Thuận thường sẽ là người cuối cùng đóng học phí, trường học tự túc ăn uống, mỗi học sinh hàng tháng đều phải nộp bột dầu, nhưng Hứa Quý Thuận cũng không kham nổi, vì vậy anh ấy phải nhịn đói.
Để có tiền đưa mẹ đi khám bệnh, Hứa Quý Thuận thường dành thời gian rảnh rỗi của mình để đến một nhà máy gạch gần đó giúp chuyển gạch kiếm tiền, nhưng anh ấy kiếm được rất ít tiền.