BỖNG XUYÊN SÁCH VỀ THẬP NIÊN 70 CỦA MỸ NHÂN KHƯƠNG TUỆ TUỆ - Chương 361
Cập nhật lúc: 2024-09-18 17:18:48
Lượt xem: 55
Chúng ta nhanh đi ăn cơm đi, tôi đói lả rồi."
"Được, được, được, chúng ta nhanh đi ăn cơm đi, đừng nói cô, tôi cũng đói đây này." Lưu Ái Đệ nói.
Hai người chị dâu em chồng bước vào gian phòng chính, đồ ăn đã dọn lên hết cả rồi, cả nhà đã ngồi xuống chuẩn bị ăn.
Lý Tú Cầm đưa Nữu Nữu đi rửa tay, sau khi nhìn thấy Khương Tuệ Tuệ, Nữu Nữu vội vàng chạy đến chỗ Khương Tuệ Tuệ và nói với Lưu Ái Đệ đang ngồi bên cạnh Khương Tuệ Tuệ: "Thím ba, Nữu Nữu muốn ngồi cùng với cô nhỏ, thím có thể đổi chỗ với Nữu Nữu được không?"
Vừa nói, Nữu Nữu vừa chớp đôi mắt to đen láy nhìn Lưu Ái Đệ, cố gắng bán manh với Lưu Ái Đệ bằng sự dễ thương của mình.
Lưu Ái Đệ thở dài, lập tức đổi chỗ ngồi với Nữu Nữu, nhưng trong miệng lại không chút buông tha người khác mà nói: "Đứa nhỏ này, dùng bữa sao còn phải chọn chỗ ngồi? Được được được, cháu ngồi đây với cô nhỏ, thím ba ngồi sang bên cạnh."
Nữu Nữu thè lưỡi nhỏ, ngọt ngào nói: "Cám ơn thím ba, thím ba là tuyệt nhất!"
Lời này khiến Lưu Ái Đệ được khen đến mức mặt đỏ bừng, đôi mắt cười híp lại.
Ngồi bên cạnh Khương Tuệ Tuệ, Nữu Nữu nhỏ giọng gọi: "Cô nhỏ..."
Gần đây Khương Tuệ Tuệ bận rộn với việc gặt gấp, Khương Tuệ Tuệ cũng không có nhiều năng lượng để trêu chọc Nữu Nữu, bây giờ nhân lúc Nữu Nữu ngồi bên cạnh cô, nhanh chóng sờ soạng trên khuôn mặt nhỏ nhắn đó một phen: “Nữu Nữu ngoan của cô nhỏ, nhanh để cho cô nhỏ sờ sờ nào.”
Nữu Nữu để Khương Tuệ Tuệ tùy ý xoa nắn, vẻ mặt ngoan ngoãn nói: “Cô nhỏ, hôm nay Nữu Nữu ở trường học có học được một câu thơ, để Nữu Nữu đọc cho cô nhỏ nghe nhé!”
Vừa nói, Nữu Nữu vừa bắt đầu hào hứng ngâm thơ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/chuong-361.html.]
Đứa nhỏ có thanh âm trong trẻo như sữa, trong trẻo mà mềm mại, đặc biệt làm người khác yêu thương: "’Nông dân’ Đường Lý Thân, cuốc đất ngày... ngày... ngày..."
Tuy rằng cô bé chỉ mới vừa mới nói câu thứ nhất, nhưng cô bé đã không nhớ để đọc tiếp.
Khương Tuệ Tuệ không vội nhắc nhở Nữu Nữu, bởi vì trong tình huống như này đối với trẻ em mà nói, tốt hơn hết là người lớn nên cho đứa trẻ một chút thời gian và không gian trước, để con bé bình tĩnh và suy nghĩ về nó, nói không chừng con bé lại có thể nhớ ra.
Trong trường hợp này, không những không gây tổn thương cho đứa trẻ mà còn giúp đứa trẻ tự tin hơn rất nhiều.
Vì vậy, Khương Tuệ Tuệ kiên nhẫn sờ sờ đầu nhỏ của Nữu Nữu, nói: “ Nữu Nữu, cháu đừng có vội, cứ từ từ nghĩ lại xem là ngày gì?”
Nhưng không ngờ Lưu Ái Đệ đã trả lời một câu: "Ngày mẹ nó."
Toàn bộ người nhà họ Khương: “…..”
Khương Vệ Quân không nói nên lời, dùng khuỷu tay chọc vào eo Lưu Ái Đệ: "Em đang nói cái gì trước mặt bọn trẻ vậy?"
Lưu Ái Đệ cũng rất ngượng ngùng xấu hổ, cô ta đã quen với việc mắng mỏ khi tranh cãi với người khác, Nữu Nữu cứ nói 'ngày ngày ngày', cô ta vừa nghe thấy thì trong lòng đã cảm thấy sốt ruột, nên mới nhanh miệng không khống chế được đấy chứ. Cô ta nhanh chóng cúi đầu ăn cơm và không nói thêm gì nữa.
Nữu Nữu ngược lại đột nhiên nhớ tới phía sau là như thế nào, nghiêm túc mà nói: "Cô nhỏ, cô nhỏ, cháu nhớ ra rồi, là cày đồng đang buổi ban trưa, mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày, ai ơi bưng bát cơm đầy, dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần!"
“Nữu Nữu thật là giỏi quá đi!” Khương Tuệ Tuệ khen ngợi Nữu Nữu.
Cố Diệp Phi
Nữu Nữu mới có bốn tuổi, còn chưa đến tuổi đi học, sở dĩ cô bé đến trường đi học là vì gần đây thu hoạch lúa mì, trong nhà thật sự không thể phân người ra để chăm sóc cô bé. Khi trồng trọt ở tiết Mang chủng lúc trước, Lý Tú Cầm vẫn có thể dành thời gian để chăm sóc một chút, nhưng bây giờ cô ấy không có nhiều thời gian nữa.
Cũng may lúc này có trường ở xã phụ giúp chăm sóc các em nhỏ, cũng có thể khiến cha mẹ yên tâm hơn trong công việc.