Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

BỖNG XUYÊN SÁCH VỀ THẬP NIÊN 70 CỦA MỸ NHÂN KHƯƠNG TUỆ TUỆ - Chương 358

Cập nhật lúc: 2024-09-18 17:18:03
Lượt xem: 59

Hơn nữa suy cho cùng, Khương Thúy Thúy cũng là tự mình gánh lấy hậu quả.

Nếu Khương Thúy Thúy không có ý định hại cô, cô ta sẽ không mất một ngón tay. Khương Tuệ Tuệ không phải là loại người thích nhận hết trách nhiệm về mình rồi cảm thấy mọi thứ đều là lỗi của bản thân, cô cho rằng loại người đó chỉ đơn giản là không có việc gì làm nên đi tội chịu mà thôi.

Về vấn đề của Khương Thúy Thúy, Khương Tuệ Tuệ có thể nói rõ ràng rằng vấn đề này không liên quan gì đến cô. Có người sẽ hỏi, cô rõ ràng đã đoán được cái lưỡi liềm kia có vấn đề, vì sao cô không đem vứt cái lưỡi liềm kia đi mà lại đổi lấy cái của Khương Thúy Thúy, không phải là cô cố ý hay sao? Cô không phải là người gián tiếp gây ra kết quả này à?

Ồ, một người như vậy thường sẽ được Khương Tuệ Tuệ gọi là 'thánh mẫu bạch liên hoa'.

Có nhân thì phải có quả, bất kể cô, Khương Tuệ Tuệ, có phải là người gián tiếp gây ra sự việc này hay không, bởi vì nhân là Khương Thúy Thúy, và Khương Thúy Thúy đã tự mình gieo nhân quả xấu này. Nói đến cùng, chỉ có bốn chữ, 'tự làm tự chịu'.

Khương Thúy Thúy nhìn khuôn mặt "ngây thơ vô tri" của Khương Tuệ Tuệ, thế nhưng thay vì chửi rủa, cô ta đã cười một tiếng. Cô ta giơ bàn tay bị mất một ngón tay lên, đưa cho Khương Tuệ Tuệ xem: "Cô nhìn xem, đây là bàn tay bị đứt một ngón tay. Tuy nhiên, cô không thừa nhận cũng được, có thừa nhận thì cũng không sao, cô nghĩ đó là báo ứng cũng không nhằm nhò gì, dù sao thì tôi cũng không thể so sánh với cô, mọi việc cũng đã xảy ra rồi.”

Cô ta nói, đôi mắt dán chặt chằm chằm vào khuôn mặt sáng sủa và quyến rũ của Khương Tuệ Tuệ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/chuong-358.html.]

Cố Diệp Phi

Ngay khi Khương Tuệ Tuệ nghĩ rằng khoảnh khắc tiếp theo Khương Thúy Thúy có thể lấy chiếc kéo mà cô ta đã chuẩn bị sẵn, hoặc thứ gì đó khác, tiến tới trực tiếp cào mặt cô vài cái, nhân cơ hội hủy hoại khuôn mặt của cô và trả thù cô.

Khương Thúy Thúy lại cười.

Cô ta thu tay lại, nghiến răng nói: “Chị họ, không được, bây giờ có lẽ không nên gọi cô là chị họ, dù sao cha tôi và cha cô cũng không phải anh em, nhưng tôi vẫn muốn gọi cô như vậy, chị họ, cô có biết tại sao tôi không thích cô không? Bởi vì tôi ghen tị với cô. Từ nhỏ cô đã hơn tôi, vậy thì cũng không sao...”

“Cô là đứa con gái được cưng chiều nhất nhà, nhà mấy người có gì tốt đều dành cho cô, tôi mới mấy tuổi đã phải phụ gia đình cơm nước giặt quần áo, cô thì cái gì cũng không cần làm, thím cả còn hận không thể nhai cơm đút vào miệng cho cô, cô còn có anh trai, chị gái cưng chiều cô, tôi thì không có cái gì…”

“Vậy thì cũng quên đi, cô đã nhận được nhiều chỗ tốt như vậy rồi mà tại sao đến việc đính hôn với anh Hồng Binh cũng lại là cô? Tôi vẫn luôn không hiểu tại sao ông nội lại luôn thiên vị như vậy, tại sao lại luôn không cho nhà chúng tôi mà luôn cho nhà cô... Tôi không quan tâm đến bất cứ điều gì khác, nhưng cô không thể cướp đi anh Hồng Binh, tôi đã thích anh ấy từ rất lâu rồi...."

"Cô có biết tôi bắt đầu thích anh ấy từ khi nào không? Tôi thích anh ấy từ khi anh ấy chưa nhập ngũ. Năm đó trời mưa rất nhiều, đường chúng tôi đến trường đầy nước mưa, suýt chút nữa đã biến thành ao cá, nước ngập đến đầu gối....”

“Anh Hồng Binh so với chúng tôi thì hơn hai tuổi, lúc đó anh ấy đã nghỉ học, nhưng vì cô, anh ấy đã đợi riêng chúng ta ở đầu làng, nói rằng anh ấy sẽ đưa chúng ta đến trường, chỉ để cõng cô trên lưng, sợ khi chúng ta đi thì cô sẽ bị ướt giày và ướt quần rồi bị cảm.”

"Anh Hồng Binh bắt đầu cõng tôi qua sau khi đã cõng cô xong. Tôi biết anh ấy cõng tôi hoàn toàn là vì cô. Trong mắt anh ấy, tôi chỉ là em họ của cô, em vợ tương lai của anh ấy.

Loading...