BỖNG XUYÊN SÁCH VỀ THẬP NIÊN 70 CỦA MỸ NHÂN KHƯƠNG TUỆ TUỆ - CHƯƠNG 295
Cập nhật lúc: 2024-09-18 16:49:09
Lượt xem: 44
Đại đội trưởng vốn muốn đọc cho mọi người nghe thấy, nhưng cuối cùng lại ngượng ngùng xấu hổ không dám đọc ra.
Thay vào đó, ông ấy đưa tờ giấy cho Khương Tuệ Tuệ, hỏi: "Tuệ Tuệ, đây là chuyện gì vậy?"
Khương Tuệ Tuệ cầm tờ giấy nhìn, sau đó lắc đầu và nói: “Cháu không viết cái này.”
Đại đội trưởng hỏi: "Không phải cháu viết sao?"
"Vâng." Khương Tuệ Tuệ gật gật đầu, cô nói: "Chữ viết xấu quá, cháu viết bằng tay trái còn viết đẹp hơn chữ này."
Lại hỏi: "Ai có giấy bút không?"
Tống Thời Thanh tiến lên vài bước, anh lấy chiếc bút máy khắc trong túi áo sơ mi ra, nhưng anh không lấy tờ giấy. Ánh mắt của hai người chạm nhau, Khương Tuệ Tuệ nhướng mày nhìn anh trong khi những người khác không chú ý.
Tống Thời Thanh vừa tức giận vừa buồn cười, cô gái nhỏ này đến bây giờ vẫn còn rất bình tĩnh, vậy mà vẫn có thể đùa nghịch với anh được. Khương Tuệ Tuệ lấy bút máy, lật tờ giấy và viết một từ ở mặt kia.
Thanh.
Thanh trong Tống Thời Thanh, cũng là thanh thanh bạch bạch.
Nét chữ của cô rất đẹp và ngay ngắn, hoàn toàn khác với nét chữ trên mảnh giấy.
Cô đưa tờ giấy cho đại đội trưởng và nói: “Chú đại đội trưởng, chú xem này.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/chuong-295.html.]
Đại đội trưởng cầm tờ giấy đi, không cần so sánh cẩn thận, vừa nhìn thấy Khương Tuệ Tuệ có thể viết chữ đẹp như vậy thì bức thư tình kia tuyệt đối không phải là do Khương Tuệ Tuệ viết.
Kế toán Lưu cũng nói: "Chữ viết của Tuệ Tuệ khá đẹp. Lần trước cô ấy đã giúp tôi viết tấm áp phích to trên bảng thông báo của chúng ta. Bức thư tình mà Đàm Thiên Vĩ lấy ra chắc chắn không phải do Tuệ Tuệ viết."
Đại đội trưởng đi đến chỗ Đàm Thiên Vĩ, người đang ngơ ngác và không biết chuyện gì đang xảy ra, đưa tờ giấy cho anh ta, khuôn mặt trầm xuống hỏi: "Thanh niên trí thức Đàm, cậu còn muốn nói gì nữa không? Cậu là một thanh niên trí thức được gửi đến đại đội chúng tôi vậy mà có thể làm ra chuyện như vậy! Thật là đáng thất vọng!”
Đàm Thiên Vĩ cầm tờ giấy, nhìn chữ hai mặt hoàn toàn khác nhau, trong mắt anh ta đầy vẻ không thể tin được. Anh ta mở to mắt nhìn Khương Tuệ Tuệ đang cười chế nhạo anh ta cách đó không xa, trong lòng anh ta biết bản thân đã bị chơi xỏ rồi!
Vốn dĩ là một người hèn nhát, rốt cuộc vào lúc này lại bạo phát, hét vào mặt Khương Tuệ Tuệ: "Khương Tuệ Tuệ, đồ tiện nhân, cô đã lừa dối tôi, tôi sẽ không bao giờ để yên cho cô...”
Tống Thời Thanh đang đứng ở bên cạnh Khương Tuệ Tuệ, sau khi nghe những lời của Đàm Thiên Vĩ, đôi mắt anh lướt qua sắc bén như dao. Anh nắm c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đ.ấ.m và bước hai bước, sẵn sàng lao tới để dạy cho Đàm Thiên Vĩ một bài học.
Cố Diệp Phi
Thế nhưng ngay sau đó, một bàn tay yếu ớt như không xương vươn tới, nắm lấy cổ tay anh, nhẹ nhàng nhéo nhéo.
Tống Thời Thanh quay đầu lại và nhìn thấy bàn tay màu lúa mì của mình được bao phủ bởi một bàn tay trắng nõn, thon thả và trắng sáng. Tay của Khương Tuệ Tuệ gầy, thon thả và mềm mại, sờ vào cảm giác rất tuyệt.
Lúc trước Tống Thời Thanh đã đứng về phía cô với danh nghĩa cho Khương Tuệ Tuệ mượn cây bút. Từ góc độ này của hai người, người khác căn bản không nhìn thấy gì, bị thân hình cao lớn của Tống Thời Thanh che chắn kín mít.
Hơn nữa lúc này, sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào Đàm Thiên Vĩ cùng với Khương Thúy Thúy, Đàm Thiên Vĩ và Khương Thúy Thúy đã cùng nhau đổ oan cho Khương Tuệ Tuệ, miệng còn không sạch sẽ mà mắng chửi người ta, Khương Vệ Quốc và Khương Vệ Quân với tư cách là anh trai của Khương Tuệ Tuệ, làm sao bọn họ có thể chịu đựng được việc này?
Cả hai chạy tới, một người túm cổ áo của Đàm Thiên Vĩ và đ.ấ.m vào mũi anh ta, người còn lại đ.ấ.m vào bụng Đàm Thiên Vĩ, đánh Đàm Thiên Vĩ không thể nói nên lời.
Cho đến khi bị người khác kéo đi, Khương Vệ Quân vẫn không phục: "Mẹ nó, nếu còn dám mắng em gái tôi thì tôi sẽ đánh c.h.ế.t cậu!"