BỖNG XUYÊN SÁCH VỀ THẬP NIÊN 70 CỦA MỸ NHÂN KHƯƠNG TUỆ TUỆ - CHƯƠNG 286
Cập nhật lúc: 2024-09-18 16:46:11
Lượt xem: 41
Khi Phương Quế Chi bảo cô đến nhà họ Tống để đưa trái cây, lý do chính khiến cô rất vui là sau khi đến nhà họ Tống, cô có thể nhìn thấy Tống Thời Thanh.
Mặc dù bọn họ mới chỉ gặp nhau ngày hôm qua.
Kể từ khi Tạ Phương Hoa nói những lời đó với cô, cô ngày càng chắc chắn rằng Tống Thời Thanh cũng thích cô. Cô là người tương đối thẳng thắn trực tiếp, cô cảm thấy hai người đã thích nhau thì nên mở lòng với nhau, cho đối phương biết tình cảm của người còn lại.
Cô đã tìm kiếm cơ hội trong hai ngày qua, nghĩ rằng không bằng nói rõ với Tống Thời Thanh.
“Vâng.” Khương Tuệ Tuệ gật gật đầu, nhận lấy dây buộc tóc và lược từ tay bà nội Tống, nói: “Bà ơi, để cháu chải tóc cho bà.”
Tuy tóc bà nội Tống bạc nhiều nhưng chất lượng tóc rất tốt. Sờ lên cảm thấy mềm mại và dẻo dai. Cô cầm lấy chiếc lược sừng trâu, chải đầu rồi dùng dây chun buộc lại.
Ánh nắng mặt trời len lỏi qua bóng cây hắt lên người hai người, mọi thứ xung quanh trở nên thật dịu dàng. Tình huống này đẹp như một bức tranh.
Một bên vừa buộc tóc cho bà nội Tống, một bên Khương Tuệ Tuệ vừa nói: “Bà ơi, tóc bà mượt thật đấy.”
Bà nội Tống cười khẽ lắc đầu: “Bà già rồi, không thể giống trước đây nữa, tóc của bà trước đây dày và dài, bây giờ thì khắp nơi đều là tóc bạc rồi."
Khuôn mặt nhỏ của Khương Tuệ Tuệ nhíu lại, lắc đầu nói: "Bà nội mới là không già."
Sau khi chải tóc xong, Khương Tuệ Tuệ lại lấy một quả táo khác. Màu đỏ của quả táo ở thời đại này là màu đỏ đặc, không giống với loại quả được bán trong cửa hàng hoa quả sau này, rất nhiều quả đều có sáp, khi ăn táo nhất định phải gọt bỏ vỏ, nếu không ăn vào sẽ dính một ngụm sáp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/chuong-286.html.]
Khi muốn ăn táo, tốt nhất không nên gọt vỏ mà nên ăn cả vỏ. Bởi vì có nhiều vitamin, khoáng chất và chất xơ trong vỏ táo hơn trong thịt táo.
Cô cũng không định gọt vỏ táo mà là đi tới bếp trước, múc một thìa nước từ trong bình nước ra, rửa qua rửa lại quả táo cho sạch sẽ, tìm một cái thớt và một con d.a.o làm bếp, đặt lên trên bàn. Táo được cắt thành miếng nhỏ, thuận tiện hơn khi ăn.
Cô không kìm lòng được nên trong khi cắt quả táo đã ăn một miếng nhỏ trước.
Cố Diệp Phi
Được, hương vị cũng khá ổn, rất ngọt, nhiều nước và có chút xốp, không phải loại táo đặc biệt giòn. So với táo giòn, Khương Tuệ Tuệ thích ăn táo có phần hơi xốp một chút, một ưu điểm khác của táo xốp là người già răng kém, ăn táo xốp thì sẽ dễ nhai hơn.
Sau khi cắt táo xong, Khương Tuệ Tuệ đặt chúng vào một cái bát nhỏ và mang ra ngoài: "Bà ơi, bà ăn thử đi, những quả táo này khá ngọt."
Bà nội Tống nghe Khương Tuệ Tuệ nói liền lấy một miếng táo cho lên miệng, vừa cắn một cái, trong ánh mắt lóe lên, cười nói một câu: "Thật là ngọt quá đi."
Vẻ mặt của bà ấy khiến Khương Tuệ Tuệ có chút buồn bã, bà nội Tống trước đây đã từng sống như thế nào, hiện tại bà ấy đang sống như thế nào? Bà ấy thậm chí đã rất lâu rồi không được ăn trái cây.
Bà nội Tống sau khi ăn hai ba miếng thì ngừng ăn, nói rằng bà ấy sẽ ăn sau khi ông nội Tống và Tống Thời Thanh quay lại, bà ấy nên để dành một ít táo ngon như vậy cho bọn họ.
Nhắc đến ông nội Tống, bà nội Tống mới nhớ đến một chuyện, đó là miếng thuốc dán mà Khương Tuệ Tuệ nhờ Tống Thời Thanh mang về ngày hôm qua.
Bà nội Tống nắm tay Khương Tuệ Tuệ, đôi bàn tay già nua đầy nếp nhăn đó nhẹ nhàng vuốt ve đôi tay gầy guộc không xương của Khương Tuệ Tuệ, hai người thân thiết với nhau như bà nội và cháu gái ruột.
"Đúng rồi Tuệ Tuệ, bà còn có một việc muốn cảm ơn cháu. Miếng thuốc dán mà cháu nhờ Thời Thanh gửi đến hôm qua, ông nội Tống của cháu hôm nay đã dán rồi. Ông ấy nói sau khi dán vào, thắt lưng của ông ấy cảm thấy không tệ lắm, hơn nữa hiệu quả còn rất tốt.” Bà nội Tống nói.