BỖNG XUYÊN SÁCH VỀ THẬP NIÊN 70 CỦA MỸ NHÂN KHƯƠNG TUỆ TUỆ - CHƯƠNG 285
Cập nhật lúc: 2024-09-18 16:45:52
Lượt xem: 51
Phương Quế Chi sau khi nghe xong liền mỉm cười và tức giận nói: "Nếu con thích thì con nên nhanh chóng tìm đối tượng để sinh cho mẹ một cháu gái nhỏ. Nếu để mẹ nói, đứa con đầu lòng của chị gái con thì tốt hơn là sinh con trai, mẹ chồng của con bé nhìn có vẻ hơi gia trưởng trọng nam khinh nữ, nếu chị con sinh con gái, sợ chị con ở nhà sẽ không sống nổi."
Người mẹ là người đau lòng con nhất, Phương Quế Chi tất nhiên là muốn đặt mình vào vị trí của con gái để suy nghĩ.
Khương Tuệ Tuệ bĩu môi, muốn chỉ trích thói xấu gia trưởng trọng nam khinh nữ, nhưng sau khi nghĩ lại, cô lại kiềm chế không nói. Bây giờ có nhiều người gia trưởng trọng nam khinh nữ nên cô cũng chỉ lo được xung quanh địa bàn gia đình mình.
Lý Tú Cầm nói: "Bụng của em hai nhô cao, khác hẳn với lúc con mang thai Nữu Nữu, con nghĩ đứa bé này có thể là con trai."
Sau khi ăn mì xong, Lưu Ái Đệ và Lý Tú Cầm đi rửa bát đĩa, Phương Quế Chi gọi Khương Tuệ Tuệ đến, chia một nửa số táo, chuối và lê trong giỏ trái cây và đặt chúng vào giỏ tre của mình.
Đưa nó cho Khương Tuệ Tuệ và nói: "Tuệ Tuệ, con hãy mang những thứ này đến nhà của thanh niên trí thức Tống đi."
Khương Tuệ Tuệ nhận lấy cái giỏ và nở nụ cười gật đầu: "Dạ, được."
Khi Khương Tuệ Tuệ đến nhà họ Tống, nhà họ Tống đã mở cửa sân, bà nội Tống đang ngồi ở trong sân phơi nắng.
Ánh nắng chói chang chiếu lên người bà cụ, mái tóc đen trắng hỗn hợp được xõa xoã ra, có lẽ bà ấy vừa gội đầu xong, đang đợi phơi khô rồi mới buộc lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/chuong-285.html.]
Khương Tuệ Tuệ đi đến cổng sân và gọi vào trong: "Bà ơi, cháu đến để gặp bà này."
Giọng nói của cô ngọt ngào lạ thường, cộng với khuôn mặt xinh đẹp này, chỉ cần nhìn thôi cũng khiến người ta thích rồi. Bà nội Tống đã phơi nắng được một lúc nên bà ấy hơi buồn ngủ và suýt chút nữa là ngủ thiếp đi.
Bất ngờ nghe thấy giọng nói của Khương Tuệ Tuệ, bà ấy nhanh chóng ngước mắt nhìn sang, thấy Khương Tuệ Tuệ đang đi về phía bà ấy với một cái giỏ tre trên tay. Khi đến gần hơn, bà ấy mới thấy trong giỏ còn có một ít lê, táo và chuối.
Cố Diệp Phi
Không đợi bà nội Tống hỏi, Khương Tuệ Tuệ đã nói: "Bà ơi, đừng bảo cháu lấy lại những trái cây này mang về. Đây là nhiệm vụ mà mẹ cháu giao cho cháu, nếu bà không chịu nhận, cháu sẽ rất khó xử khi quay về giao nhiệm vụ. Ở nhà cháu vẫn còn một ít, cái này là mang một ít đến đây cho bà và ông nội Tống ăn thử."
Sau đó, cô lại liếc mắt nhìn quanh một lượt và hỏi: "Mấy người ông nội Tống đâu rồi ạ?"
Những gì bà nội Tống định nói thì đều bị Khương Tuệ Tuệ giành nói trước. Bà ấy chỉ có thể giận liếc nhìn cô một cái, trên mặt có chút bất đắc dĩ, nhưng Khương Tuệ Tuệ đã nói như vậy nên bà ấy chỉ còn cách nhận trái cây.
Thấy Khương Tuệ Tuệ hỏi về ông nội Tống và những người khác, bà ấy nói: "Ông nội Tống của cháu đã ra ngoài đi dạo một chút. Lần trước không phải cháu đã nói với ông ấy rằng nên ra ngoài đi dạo sau khi ăn xong để tiêu hóa thức ăn, làm như vậy thì thân thể mới tốt lên được hay sao? Đừng nhìn lúc đó ông ấy không nói gì nhiều, nhưng ông ấy thực sự nhớ kĩ những gì cháu nói. Mấy ngày hôm nay, mỗi khi ăn cơm xong, ông ấy đều phải ra ngoài đi dạo một chút."
"Vốn dĩ là ngày nào bà cũng đi cùng ông ấy, nhưng hôm nay bà vừa mới gội đầu xong nên không đi cùng ông ấy được."
Bà nội Tống đi tìm dây buộc tóc, định cột lại mái tóc khô của bà ấy, lại vừa nói: "Thằng nhóc Thời Thanh đó đã đi lên núi. Thằng bé nói rằng kể từ lần trước thằng bé bắt được trâu rừng, cái bẫy mà thằng bé làm trên núi đã không bắt được con mồi nào nữa, vì vậy thằng bé muốn đổi sang nơi khác."
Nghe thấy Tống Thời Thanh không có ở nhà, Khương Tuệ Tuệ cảm thấy trong lòng mình có chút mất mát.