BỖNG XUYÊN SÁCH VỀ THẬP NIÊN 70 CỦA MỸ NHÂN KHƯƠNG TUỆ TUỆ - CHƯƠNG 255
Cập nhật lúc: 2024-09-17 14:28:21
Lượt xem: 60
Ông ấy thật sự đối xử rất tốt với nhà họ Tống, dù sao trong một hoàn cảnh như vậy, cho dù có chú của Tống Thời Thanh cũng cầm đầu lục soát nhà, nhưng người có thể làm như đội trưởng Thẩm quả thực rất hiếm.
Tống Thời Thanh cũng rất biết ơn ông ấy.
“Không ạ.” Tống Thời Thanh nhìn đội trưởng Thẩm, ánh mắt bình tĩnh mà điềm đạm vững vàng, anh lắc đầu: “Chú chỉ cần giúp cháu một tay là được.”
Anh không cần đội trưởng Thẩm đích thân chạy đi bôn ba sửa án sai cho gia đình bọn họ, việc này rất tốn công vô ích, nó có khả năng sẽ ảnh hưởng đến Đội trưởng Thẩm. Anh đã có lòng tin vào vấn đề này, anh chỉ cần đội trưởng Thẩm giúp đỡ một chút khi thời điểm đến.
Mặc dù đội trưởng Thẩm không hiểu ý của Tống Thời Thanh nhưng ông ấy vẫn gật gật đầu đồng ý.
Hai người trò chuyện thêm một chút, chủ yếu là đội trưởng Thẩm hỏi Tống Thời Thanh về ông nội Tống và bà nội Tống. Dù sao cũng là hai người đàn ông, tán gẫu nhiều thì cũng không có gì để nói, chuyện nên nói cũng đã nói sắp xong rồi, Tống Thời Thanh đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Nhưng đội trưởng Thẩm đã ngăn anh lại, lấy từ trong tủ ra một hộp trà hảo hạng mà đưa tới: “Chờ một chút, cầm hộp trà này mang về đi, ông nội cháu thích uống trà, trà này ngon, ông ấy nhất định sẽ thích nó."
Tống Thời Thanh hơi nhíu mày, không có trả lời: "Không cần đâu ạ, chú Thẩm, cháu không thể nhận lấy được."
“Đứa nhỏ này, bảo cháu cầm thì cháu cứ cầm đi, hơn nữa, lá trà này cũng không phải là của chú, là chú Hứa của cháu lần trước đi công tác ngang qua đây, đến nhà chú thì để ở đây, nói là mang trà cho ông nội cháu." Đội trưởng Thẩm nói.
Ông nội Tống bây giờ là người có thân phận phản loạn, lại gần ông ấy chắc chắn sẽ gặp rắc rối. Ngay cả đội trưởng Thẩm cũng sẽ không chủ động đến thăm bọn họ trừ khi cần thiết, chỉ khi Tống Thời Thanh đến thành phố, đội trưởng Thẩm mới bí mật gọi anh đến nhà ngồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/chuong-255.html.]
Lão Hứa cũng là đồng đội của cha Tống Thời Thanh, và anh đã biết những người này từ khi còn rất nhỏ. Vì vậy, khi đội trưởng Thẩm nói 'chú Hứa', anh đã biết đó là ai.
Mặc dù anh không muốn nhận bất cứ điều gì từ người khác, nhưng bây giờ anh chỉ có thể nhận nó và nói: "Vậy nếu lần sau chú Hứa đến, chú Thẩm, chú cảm ơn chú ấy hộ cháu một tiếng."
" Được, chú nhớ lời cháu rồi."
Đội trưởng Thẩm gật gật đầu, lại hỏi: "Trên người cháu có đủ tiền tiêu không, nếu không đủ thì..."
Đây có thể coi là câu mà ông ấy thường nói, mỗi lần Tống Thời Thanh đến nhà ông ấy, lúc chuẩn bị rời đi ông ấy luôn hỏi một câu như vậy.
Trên thực tế, ông ấy biết Tống Thời Thanh là một người có lòng tự trọng cực kỳ cao, sẽ không nhận tiền của ông ấy trừ khi nó thực sự cần thiết, ngay cả khi lúc bọn họ vừa được đưa đến nông thôn, bên người cái gì cũng không có nhưng anh cũng không chịu nhận tiền.
Cố Diệp Phi
Sau đó, ông ấy bí mật nhét tiền vào túi của Tống Thời Thanh trước khi đi. Nhưng chỉ nửa năm sau, Tống Thời Thanh đã trả lại số tiền mà ông ấy đã đưa.
Nhưng mỗi lần gặp, ông ấy vẫn không nhịn được mà hỏi một câu, rốt cuộc cũng là con trai của người bạn cùng chiến đấu vào sinh ra tử với ông ấy, ông ấy nhìn anh từ nhỏ đến lớn, anh đã từ là một người như con cưng của trời mà bây giờ thành ra như vậy, ai mà không đau lòng cho được?
"Vâng, lần trước cháu bắt được một con trâu rừng trên núi, bán lấy ít tiền. Chú Thẩm, thật ra cháu cũng đã lớn rồi, không còn là một đứa trẻ nữa, chú không cần phải làm như vậy đâu ạ." Tống Thời Thanh mím môi nói.
Đội trưởng Thẩm thở dài: "Cái gì mà lớn hay không lớn. Trong mắt các trưởng bối của chúng ta, mấy đứa đều là trẻ con. Thẩm Kiêu Dương ở trong quân đoàn, lương một tháng hơn ba mươi tệ, mỗi tháng trong nhà còn phải gửi tiền và gửi phiếu đến.