BỖNG XUYÊN SÁCH VỀ THẬP NIÊN 70 CỦA MỸ NHÂN KHƯƠNG TUỆ TUỆ - CHƯƠNG 233
Cập nhật lúc: 2024-09-17 13:59:48
Lượt xem: 77
Rất nhiều người mua hàng từ bên đó và bán chúng trong nội địa của chúng ta, nếu tôi mua những thứ này trong huyện của chúng ta, nó sẽ đắt hơn gấp mấy lần. Nếu có thể mua nó thì cũng có thể không mua được những kiểu dáng thời thượng như vậy.”
Mặc dù Khương Đắc Thắng đã hơn bốn mươi tuổi nhưng ông ấy đã nhìn thấy rất nhiều thứ trên đời trong những năm vận chuyển hàng hóa từ khắp nơi từ nam ra bắc, và ông ấy trông thời thượng hơn nhiều so với những người cùng tuổi trong làng.
Phương Quế Chi không nói gì sau khi nghe điều này.
Đặc biệt là đôi giày mà Khương Đắc Thắng mua cho con gái thực sự rất đẹp, dù có tốn tiền cũng rất đáng giá.
...
Muộn như vậy rồi nên bọn họ không thể phiền đội trưởng Thẩm đưa bọn họ về, cho nên cả nhà định ở lại bệnh viện một đêm, ngày mai hai người trở về.
Lúc trước nhìn thấy Tiểu Lưu như vậy, cả nhà vô cùng lo sợ, cho rằng đã xảy ra chuyện. Bây giờ đã nhìn thấy Khương Đắc Thắng, cũng không phải là một vết thương đặc biệt nghiêm trọng, chỉ cần để lại một hoặc hai người chăm sóc ông ấy, Phương Quế Chi bảo Khương Tuệ Tuệ và Khương Vệ Quốc quay về nhà vào ngày mai, để lại Khương Vệ Quân và bà ấy ở lại cùng với ông ấy thêm một ngày nữa, và sẽ cùng nhau về vào ngày mốt.
Với sự sắp xếp này, mọi người không có ai phản đối cả.
Hàn Tiến Bộ bị thương không nặng, gia đình anh ấy sống ở huyện thành, thấy trời đã khuya, Khương Đắc Thắng bảo anh ấy về trước, nếu không thì cha mẹ anh ấy lại phải lo lắng.
Hàn Tiến Bộ gật gật đầu: "Thầy, người nghỉ ngơi cho thật tốt nhé, ngày mai con sẽ lại tới thăm người."
Khi anh ấy rời đi, anh ấy không thể kìm lòng được và quay đầu lại nhiều lần, và khi anh ấy quay lại, ánh mắt của anh ấy rơi vào trên người Khương Tuệ Tuệ.
Nhưng Khương Tuệ Tuệ không để ý đến, cô đang thử đôi dép mới của mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/chuong-233.html.]
Đôi xăng đan rất hợp với bộ quần áo mà cô đang mặc, màu hồng cánh sen rất dịu dàng, tôn lên nước da, vốn dĩ cô là người da trắng, sau khi đi đôi xăng đan này, đôi bàn chân thanh tú của cô dường như càng trắng mịn hơn, trắng nõn như ngọc và sữa bò, trông thật là đẹp.
Cố Diệp Phi
..........
May mắn thay, chiếc giường còn lại trong phòng của Khương Đắc Thắng không có người ở, Khương Tuệ Tuệ và Phương Quế Chi có thể ngủ trên giường, Khương Vệ Quốc và Khương Vệ Quân ngủ trên sàn nhà, vì vậy bọn họ có thể chắp vá ở qua một đêm.
Cũng may bây giờ đang là mùa hè, hai đại nam nhân ngủ dưới đất cũng không sao.
Mặc dù Khương Tuệ Tuệ đã đến đây, nhưng cô vẫn luôn giữ thói quen tắm rửa trước khi đi ngủ. Lúc này bệnh viện không có phòng tắm riêng, Khương Tuệ Tuệ chỉ có thể đi đến bàn y tá hỏi nơi lấy nước, dự định đi lấy một ít nước rửa ráy.
Y tá này chính là y tá lúc trước, cô ấy đã để ý đến Khương Tuệ Tuệ từ lâu. Thấy Khương Tuệ Tuệ đi ra để nói chuyện với cô ấy, cô ấy không nhịn được mà nhìn thêm vài lần, chỉ cho cô phương hướng và nói cho cô biết nơi để đi lấy nước.
Đúng lúc này, điện thoại vang lên, y tá vội vàng bắt máy, mới phát hiện người gọi là tìm Khương Tuệ Tuệ. Cô y tá sửng sốt, trong bệnh viện của bọn họ hình như không có y tá tên 'Khương Tuệ Tuệ', nhưng nghĩ kỹ lại, chẳng phải cô ấy vừa nghe thấy cô gái trước mặt này đựoc gọi là 'Tuệ Tuệ' hay sao?
Chẳng lẽ là cô?
Trên thực tế, những số điện thoại ở đây người bình thường không thể gọi đến được, người nhà bệnh nhân phải ra chỗ điện thoại công cộng bên ngoài bệnh viện để gọi, nhưng người gọi có số của bọn họ và gọi vào, điều này cho thấy rằng bọn họ có nguồn gốc không đơn giản.
Thấy Khương Tuệ Tuệ chuẩn bị rời đi, y tá ngăn cô lại: "Đồng chí nữ, cô tên Khương Tuệ Tuệ phải không?"
Khương Tuệ Tuệ quay lại và mỉm cười với cô ý tá: "Vâng, tôi đây, có chuyện gì vậy?"
Y tá gật đầu và đưa điện thoại cho cô: “Có người gọi điện thoại cho cô này.”