BỖNG XUYÊN SÁCH VỀ THẬP NIÊN 70 CỦA MỸ NHÂN KHƯƠNG TUỆ TUỆ - CHƯƠNG 232
Cập nhật lúc: 2024-09-17 13:59:12
Lượt xem: 82
Phương Quế Chi lo lắng vội vàng đỡ lấy Khương Đắc Thắng: "Gãy xương tay sao? Có nghiêm trọng không? Có thể chữa khỏi hay không? Ông nghe lời bác sĩ đi, không được cử động lung tung, mọi chuyện phải nói cho bọn trẻ biết, chỉ cần cho chúng tôi biết là được."
Y tá trả lời: "Nghiêm trọng nhưng cũng không quá nghiêm trọng, nhưng người nhà này, mọi người phải chăm sóc bệnh nhân thật tốt, không cho ông ấy đi lại lung tung. Nghe nói thương gân động cốt trăm ngày, cho dù chữa khỏi ở bệnh viện chúng tôi, ông ấy cũng phải được chăm sóc thật tốt khi ở nhà trong một thời gian nữa...”
"Vâng vâng vâng, tôi nhớ kĩ rồi, tôi sẽ chăm sóc ông ấy thật tốt." Phương Quế Chi lặp đi lặp lại nhiều lần.
Cô y tá gật gật đầu, không khỏi nhìn Khương Tuệ Tuệ thêm vài lần, cô gái nhỏ này thật sự rất cao, nhìn cũng rất xinh đẹp.
Thấy Phương Quế Chi mắng thầy, lúc này Hàn Tiến Bộ bày ra vẻ mặt cay đắng tự nói trách: “Dì à, thực ra tai nạn lần này là do cháu, là do cháu học không tốt mà đã muốn lái xe trên đường, ai mà biết được khi đến chỗ rẽ, suýt chút nữa đã lấy luôn mạng của cháu và thầy... Cũng may có thầy, nếu không thì..."
Khi nói đến đây, anh ấy không khỏi có chút sợ hãi.
Lúc đó xe mất lái, nếu không phải thầy của anh ấy khống chế được, cuối cùng sẽ không đơn giản chỉ là đ.â.m vào lan can vậy thôi đâu.
Khương Đắc Thắng lắc đầu: "Được rồi Tiến Bộ, con đừng quá tự trách bản thân, chỉ cần người không sao là được. Thầy cũng hy vọng lần này con có thể rút ra bài học, lần sau đừng lỗ mãng như vậy nữa, rút kinh nghiệm học mọi thứ từ từ là ổn thôi."
"Đúng rồi....” Khương Đắc Thắng nhìn miếng gạc quấn trên đầu Hàn Tiến Bộ và hỏi: "Vết thương trên đầu của con có ổn không?"
Khi chiếc xe đ.â.m vào lan can, không chỉ Khương Đắc Thắng mà cả Hàn Tiến Bộ cũng bị thương, cũng bị đập đầu, nhưng lúc đó anh ấy không quan tâm được nhiều như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/chuong-232.html.]
Cố Diệp Phi
Nhìn thấy Khương Đắc Thắng hôn mê, anh ấy sợ tới mức suýt chút nữa mất đi lý trí, vội vàng chạy đến bệnh viện huyện, cũng không thèm để ý băng bó đầu cho anh ấy, vẫn là y tá nhắc nhở thì anh ấy mới đi.
Hàn Tiến Bộ chạm vào miếng gạc trên đầu, vội vàng lắc đầu: "Không sao đâu ạ, thầy đừng lo lắng cho con, con không sao. Y tá nói với con rằng con cũng có bị va đập nhẹ nhưng không quá đáng lo."
…...
Khương Đắc Thắng đã bó bột thạch cao trên tay. Bác sĩ nói rằng mặc dù vấn đề không nghiêm trọng nhưng tốt nhất là ông ấy nên ở lại bệnh viện thêm hai ngày để theo dõi.
Hàn Tiến Bộ nghe lời Khương Đắc Thắng, lần này lấy hết những thứ ông ấy mang từ nơi khác đến. Bên trong có một mảnh vải mới mua cho người phụ nữ, còn có một đôi dép xăng đan, mặc dù kiểu dáng dép xăng đan theo cách nhìn của Khương Tuệ Tuệ có phần hơi lỗi thời, nhưng nó là kiểu dáng phổ biến nhất hiện nay, đôi giày có màu hồng cánh sen, rất sang trọng, màu nhẹ nhàng.
Phong cách lạc hậu và lỗi thời, nói không sao cũng được, là phong cách cổ điển cơ bản, mặc lên người vẫn rất ổn.
Khương Đắc Thắng nhìn con gái, trong mắt tràn đầy yêu thương sủng ái: "Tuệ Tuệ, con có thích đôi giày này không? Cha mua từ một người quen cũ, nghe nói ở bờ biển được đặc biệt ưa chuộng, các cô gái trẻ đều đi loại giày này. Có một số loại khác, cha chỉ chọn một cái, nó trông rất đẹp, nhưng không có khả năng chống bụi bẩn."
Trong lòng Khương Tuệ Tuệ cảm động khi cầm dép và vải dệt lên.
Cô ngồi ở đầu giường, nhìn Khương Đắc Thắng, cắn cắn môi, dùng sức gật đầu: “Cám ơn cha, con rất thích.”
Còn có một số thứ khác, tất cả đều mang cho người nhà, có đồ ăn có đồ mặc, Phương Quế Chi nói ông ấy đã tiêu nhiều tiền như vậy làm gì.
Nhưng Khương Đắc Thắng nói: "Những thứ ở vùng duyên hải rất rẻ, tôi nghe nói rằng không có phí nhập khẩu.