BỖNG XUYÊN SÁCH VỀ THẬP NIÊN 70 CỦA MỸ NHÂN KHƯƠNG TUỆ TUỆ - CHƯƠNG 231
Cập nhật lúc: 2024-09-17 13:58:58
Lượt xem: 59
Lúc này anh ấy đã có chút mờ mịt, thậm chí quên mất bản thân mình định nói cái gì, chỉ là mở to hai mắt nhìn chằm chằm Khương Tuệ Tuệ, nín thở, sợ nếu gây ra động tĩnh gì, tiên nữ trước mặt sẽ chạy mất.
Thầy của anh ấy thường nói với anh ấy là con gái của ông ấy lớn lên rất xinh đẹp, nhưng phần lớn thời gian anh ấy đều không để ý lắm, dù cô có đẹp đến đâu thì làm sao có thể đẹp hơn nữ minh tinh trong phim được có đúng không?
Nhưng anh ấy không ngờ rằng khi nhìn thấy con gái của thầy, anh ấy sẽ bị vả vào mặt.
Làm sao từ 'xinh đẹp' có thể diễn tả hết được! Đây quả thật chính là tiên nữ, so với những nữ minh tinh anh ấy thích thì cô còn đẹp hơn nhiều!
Ánh mắt nóng bỏng đột ngột của Hàn Tiến Bộ khiến Khương Tuệ Tuệ có chút khó chịu, cô cau đôi mày thật đẹp lại để bày tỏ sự không hài lòng trong lòng mình.
Khương Vệ Quốc cũng nhận thấy Hàn Tiến Bộ đang nhìn chằm chằm vào Khương Tuệ Tuệ, hắn đứng trước mặt em gái mình, hỏi Hàn Tiến Bộ: "Anh có phải là Tiến Bộ không? Bây giờ cha tôi đang ở đâu?"
Lúc này Hàn Tiến Bộ mới phản ứng lại, anh ấy cảm thấy hơi xấu hổ về sự thô lỗ và vô lễ của mình vừa rồi, anh ấy vội vàng quay đi, không dám nhìn Khương Tuệ Tuệ nữa, dẫn bọn họ về phía tầng hai: "Thầy đang kiểm tra ở tầng hai, thầy ấy có thể sẽ ra sau một lúc nữa."
Đi theo Hàn Tiến Bộ, bọn họ đi đến hành lang trên tầng hai. Trời đã khuya và không có ai khác trong hành lang ngoại trừ bọn họ.
Khương Tuệ Tuệ đỡ Phương Quế Chi ngồi trên chiếc ghế dài trong hành lang, liếc nhìn phòng chụp phim mà Hàn Tiến Bộ đang chỉ và an ủi bà ấy: "Mẹ, cha sẽ không sao đâu, mẹ đừng lo lắng quá."
Nếu như có vấn đề gì nghiêm trọng thì ông ấy nên được đưa thẳng vào phòng cấp cứu để phẫu thuật thay vì chụp phim như bây giờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/chuong-231.html.]
Quả nhiên là Hàn Tiến Bộ đi tới, có chút ngượng ngùng mà nói: “Đúng vậy, cô à, đúng là như Tuệ Tuệ nói, lúc trước tôi gọi điện thoại, là bởi vì lúc đó thầy ngất xỉu, có chút sợ hãi còn tưởng rằng thầy sắp c.h.ế.t cho nên mới nói như vậy, nhưng sau khi các bác sĩ kiểm tra, bọn họ nói rằng thầy bị đập vào đầu nên có chút chấn thương nhẹ, nhưng vấn đề không nghiêm trọng, hiện tại đang chụp phim tay của thầy, còn không biết có vấn đề gì khác hay không."
Khương Tuệ Tuệ trả lời: "Chấn thương não sao?”
"Đúng vậy, đúng vậy, là chấn thương não. Tôi đã hỏi bác sĩ và bác sĩ nói rằng nó không nghiêm trọng..." Hàn Tiến Bộ nói.
Đúng lúc này, cửa phòng quay chụp phim mở ra, Khương Đắc Thắng được y tá dìu từ bên trong đi ra ngoài. Vốn dĩ ông ấy định gọi Hàn Tiến Bộ nhưng khi nhìn thấy mấy người bên ngoài thì ông ấy sững sờ ngây ngẩn cả người.
"Quế Chi, Tuệ Tuệ, Vệ Quốc, Vệ Quân... Tại sao mọi người lại tới đây?" Khương Đắc Thắng giật mình kinh ngạc hỏi.
Bất kể những gì Hàn Tiến Bộ đã nói trước đó, cho dù não không bị chấn động hay không nghiêm trọng, những gì Phương Quế Chi nghe được không thể làm cho bà ấy cảm thấy yên tâm.
Bây giờ nhìn thấy Khương Đắc Thắng còn sống và khỏe mạnh đứng ở đây, tảng đá lớn trong lòng bà ấy cuối cùng cũng rơi xuống.
Nhưng vẫn là không kìm được, hai mắt đỏ hoe, đi tới trước mặt Khương Đắc Thắng, nghẹn ngào nói: "Tôi đã nói với ông bao nhiêu lần rồi, khi lái xe nhất định phải cẩn thận, làm sao lại để bị thương như thế? Có nghiêm trọng không? À, ông có bao giờ nghĩ đến không? Nếu ông xảy ra chuyện, tôi và bọn nhỏ sẽ ra sao đây?"
Trong lòng Khương Đắc Thắng tự trách khi nhìn thấy vợ mình ủy khuất như vậy, muốn vươn tay ôm lấy Phương Quế Chi, nhưng vừa di chuyển, tay ông ấy liền đau đớn, nhịn không được mà kêu lên một tiếng.
Cố Diệp Phi
Y tá cau mày mắng: "Bệnh nhân, vừa rồi bác sĩ nói với ông, ông không nghe hay sao? Xương tay của ông bị gãy nên cần trị liệu, tôi đã nói ông không được động đậy, thế mà sao ông còn cử động nữa?"