BỖNG XUYÊN SÁCH VỀ THẬP NIÊN 70 CỦA MỸ NHÂN KHƯƠNG TUỆ TUỆ - CHƯƠNG 225
Cập nhật lúc: 2024-09-17 13:57:08
Lượt xem: 40
Khương Tuệ Tuệ quay sang nhìn Phương Quế Chi đang đau buồn, như thể trời đã tối hẳn, lòng cô quặn thắt. Cô có thể cảm nhận được cảm giác này, giống như khi mẹ cô qua đời năm đó. Lúc này, mặc dù cô chưa gặp qua người cha Khương Đắc Thắng này, nhưng chỉ cần nghe những lời của Tiểu Lưu, cô đã cảm thấy vô cùng khó chịu.
Tuy nhiên, trong lòng cô tự nhủ, không có việc gì, nhất định không có việc gì, vì cái tên Khương Đắc Thắng sau này trong cốt truyện đã được nhắc đến trong nguyên tác, hơn nữa rất nhiều chỗ có thể cho thấy ông ấy khỏe mạnh, điều đó có nghĩa là cho dù có chuyện gì thật sự đã xảy ra lần này thì ông ấy cũng có thể hóa nguy thành an.
Cô làm cho bản thân mình bình tĩnh lại, đỡ Phương Quế Chi lên và an ủi: "Mẹ, không sao đâu. Cha là người tốt nên sẽ được phù hộ, cha sẽ không sao. Mẹ, trước hết là đừng có gấp, con lập tức đưa mẹ đến bệnh viện huyện."
Nói xong lại quay lại nói với Tiểu Lưu một câu: "Anh Lưu, tôi sợ mẹ tôi bây giờ không đi được, tôi không thể để mẹ tôi ở đây một mình. Phiền anh hãy đến nhà tôi trước, nói cho hai anh trai tôi biết chuyện gì đã xảy ra để bọn họ đến đây tìm chúng tôi."
Phương Quế Chi như thế này cần có người chăm sóc bà ấy, đến lúc đó đến bệnh viện, một mình cô chắc chắn sẽ không đủ, cô phải có thêm hai người anh trai hỗ trợ mới được.
Tiểu Lưu gật gật đầu: “Được, tôi lập tức đi ngay.”
Cố Diệp Phi
Nhưng lúc này làm sao đi tới huyện thành lại trở thành một vấn đề khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/chuong-225.html.]
Giao thông hiện tại không thuận tiện, bọn họ thường dựa vào xe bò của chú Lưu của đại đội để đi vào thành phố. Nhưng hôm nay chú Lưu đi thăm họ hàng, chú không có ở nhà, xe bò đã lái đi rồi. Đại đội thứ hai có máy kéo, nhưng không có đủ dầu diesel nên ước tính chỉ chạy được nửa chặng đường.
Ngay cả đại đội trưởng cũng bị kinh động trước sự việc này, nhiều người trong đại đội đã đến trợ giúp hỗ trợ, mọi người bàn đi bàn lại, nhất thời cũng không tìm được giải pháp nào tốt.
Gia đình đại đội trưởng có xe đạp, nhưng nhiều nhất ông ấy chỉ mang theo được một người nếu đạp xe đến huyện thành, đi xe bò đến huyện thành bình thường mất hơn một giờ, bây giờ đạp xe đạp và mang theo người thì có thể còn mất nhiều thời gian hơn.
Nhưng lúc này không còn cách nào khác, vì vậy Khương Tuệ Tuệ nói với đại đội trưởng: "Chú đại đội trưởng, làm phiền chú cho chúng tôi mượn chiếc xe đạp, chúng tôi sẽ trả lại cho chú vào ngày mai."
Đại đội trưởng xua xua tay: "Có gì mà phiền với không phiền, đó là vấn đề liên quan đến mạng người, nếu cháu muốn, tôi sẽ lập tức về nhà lấy, sau đó cháu xem để người anh trai nào của cháu đến bệnh viện huyện xem có chuyện gì xảy ra. Dù sao mọi chuyện cũng xảy ra rồi, mọi người cũng đừng lo lắng quá, cha của cháu ông ấy là một người tốt nên ông trời sẽ bảo vệ ông ấy thôi."
Mặc dù Khương Tuệ Tuệ có một chút rắc rối với Ngưu Thúy Phân vì vấn đề của Ngưu Thự Quang lần trước, nhưng mà đại đội trưởng là một người tốt. Ngoài việc không để cô làm công việc gieo hạt dễ dàng thì cũng không gây khó dễ gì cho Khương Tuệ Tuệ, và bây giờ ông ấy còn cho mượn một chiếc xe đạp, trong lòng Khương Tuệ Tuệ rất cảm động.
Bên cạnh còn có khá nhiều dì ba cô sáu vây quanh Phương Quế Chi, từng người một an ủi bà ấy: “Quế Chi, đừng quá lo lắng, tôi nói cho bà biết, Đắc Thắng nhà bà sẽ không có chuyện gì xảy ra, yên tâm đi. Bà phải cố gắng chống đỡ, có khi ông ấy còn chưa xảy ra chuyện gì mà bà đã xảy ra chuyện trước, điều đó không đáng, mấy đứa con của bà không phải sẽ vội đến c.h.ế.t hay sao.”
“Đúng vậy, đúng vậy, Quế Chi, bà đừng nghĩ nhiều, đợi lát nữa đại đội trưởng mang xe đạp đến, bảo đứa cả nhà bà chở bà đến đó xem thế nào.”