BỖNG XUYÊN SÁCH VỀ THẬP NIÊN 70 CỦA MỸ NHÂN KHƯƠNG TUỆ TUỆ - CHƯƠNG 218
Cập nhật lúc: 2024-09-17 13:55:15
Lượt xem: 67
Nghĩ đến đây, cô vội xua đi suy nghĩ trong đầu. Không phải chỉ uống chung một cốc nước thôi à, sao có thể coi là hôn môi được?
Nếu có một nụ hôn thực sự, đó phải là môi của cả hai chạm vào nhau và quấn lấy nhau.
Đôi môi của Tống Thời Thanh có vị như thế nào? Cô thực sự muốn hôn anh.
……………
Bên ngoài trời đã tối, may mà trăng hôm nay rất sáng, ánh trăng nhẹ nhàng bao trùm lấy hoàng hôn, đổ xuống, soi sáng cả xã Nguyệt Phượng Loan.
Khương Tuệ Tuệ liếc nhìn chiếc đồng hồ báo thức, thấy rằng đã hơn bảy giờ tối, quần áo của cô bị trầy xước nên cô còn phải đến gặp Tạ Phương Hoa để hỏi xem có thể sửa chữa được không, vì vậy cô phải nhanh chóng rời đi, không thể chậm trễ hơn nữa.
Thế nên Khương Tuệ Tuệ đã chủ động nói: "Bà ơi, thời gian đã không còn sớm nữa, cháu phải đi trước."
Bà nội Tống gật gật đầu và nói: "Được, bảo Thời Thanh đưa cháu về, trời sắp tối rồi, không thì một cô gái như cháu đi một mình sẽ rất sợ hãi."
Tống Thời Thanh mặc dù không nói chuyện, nhưng anh đã đặt cốc tráng men trong tay lên trên bàn, chuẩn bị đưa cô đi.
Nhưng Khương Tuệ Tuệ lại xua xua tay rồi nói: "Không cần đâu bà, cháu phải đến nhà thợ may Tạ trước nhờ cô ấy sửa quần áo cho cháu. Dù sao cũng không cần quấy rầy anh Tống, nơi này cách nhà thợ may Tạ không xa, cháu đi một lúc là đến thôi ạ."
Cô cố ý nói như vậy, ngay cả khi cô chưa bao giờ có mối quan hệ nào, cô cũng biết đạo lý của "lạt mềm buộc chặt". Về phần Tống Thời Thanh, cô phải chủ động, nhưng cô chủ động quá thì không được, cho nên thỉnh thoảng cô phải từ chối một chút mới được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/chuong-218.html.]
Sau khi bà nội Tống nói ‘Vậy cháu đi đường cẩn thận’ thì Khương Tuệ Tuệ vẫy vẫy tay với bà nội Tống, sau đó quay người rời đi. Chỉ là lúc cô đi, hình như nhìn thấy Tống Thời Thanh khẽ cau mày, giống như không vui lắm?
Cố Diệp Phi
Khương Tuệ Tuệ mím đôi môi đỏ mọng, khóe miệng có một ý cười nhàn nhạt.
Nhà họ Tạ thực sự cách nhà họ Tống không xa, Khương Tuệ Tuệ đã đến trong vòng mười phút đi bộ. Tuy rằng cô không có đèn pin, nhưng hôm nay trăng tròn vành vạnh, bầu trời đầy sao sáng, đường đi rõ ràng, cho dù không có đèn pin, cô cũng vẫn có thể nhìn rõ ràng.
Đi bộ từ con đường đá đến cửa nhà Tạ Phương Hoa, cô nhìn thấy ánh đèn sáng trong nhà họ Tạ.
Ánh sáng hơi mờ, và nó vẫn khác với những chiếc đèn cực sáng vài trăm oát ở đời sau. Lúc này xã Nguyệt Phượng Loan là một xã tương đối gần thành phố, cũng không đặc biệt lạc hậu, điều kiện không được coi là quá tệ, có thể lắp đặt đèn điện, nhưng công suất của bóng đèn rất thấp, đèn chiếu sáng vô cùng mờ nhạt.
Một số làng tương đối lạc hậu và nghèo nàn vẫn sử dụng đèn dầu hỏa.
Dưới ánh đèn, Tạ Phương Hoa đang cắt vải. Khương Tuệ Tuệ đi tới gõ cửa, Tạ Phương Hoa nghe thấy âm thanh và nhìn sang, thấy Khương Tuệ Tuệ đang đứng ở cửa mỉm cười với cô ấy.
Tạ Phương Hoa mỉm cười với cô, ra hiệu cho cô đi vào: "Tuệ Tuệ, tại sao cô lại ở đây? Mau vào nhà ngồi đi, hiện tại tôi đang bận nên không thể phân thân được, cô tự rót cho mình một ly nước được không? Hay để tôi cắt xong miếng vải này thì rót nước cho cô nhé?"
Hai người có tính cánh hợp nhau, ở xã này rất khó tìm được người muốn làm bạn với cô ấy như Khương Tuệ Tuệ, Tạ Phương Hoa đối xử rất chân thành với Khương Tuệ Tuệ.
Chính vì cô ấy coi cô như một người bạn tốt thực sự nên Khương Tuệ Tuệ được yêu cầu tự rót nước khi cô ấy quá bận rộn. Nếu là người khác, cô ấy sẽ không như thế này.
Khương Tuệ Tuệ cũng xua xua tay, để cô ấy làm việc của mình.
Sau khi Tạ Phương Hoa cắt vải xong và hỏi cô có chuyện gì, Khương Tuệ Tuệ mới lấy bộ quần áo đã được cho vào túi trước đó ra, chỉ vào vết rách trên lưng và nói một cách đau lòng: "Hôm nay khi tôi đi hái mâm xôi, quần áo của tôi vô tình bị trầy xước, cái áo này là cái mà tôi đã đặc biệt nhờ chị sửa, tôi không nỡ vứt đi nên đã mang nó đến đây, tôi muốn hỏi chị xem có thể sửa lại được không.”