BỖNG XUYÊN SÁCH VỀ THẬP NIÊN 70 CỦA MỸ NHÂN KHƯƠNG TUỆ TUỆ - CHƯƠNG 215
Cập nhật lúc: 2024-09-17 13:54:29
Lượt xem: 70
Giờ đây không ngoa khi nói làn da của cô mịn màng như kem.
Tống Thời Thanh nhìn vẻ mặt say mê của cô, cảm thấy vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.
Cô gái nhỏ này không khỏi có chút quá tự luyến, nhưng cô nói thật, cô lớn lên quả thật là rất xinh đẹp, đẹp đến nỗi nếu người khác liếc nhìn cô nhiều hơn một cái thì anh sẽ không vui.
Thấy anh nhìn chằm chằm vào cô, Khương Tuệ Tuệ nghĩ rằng anh đang cười nhạo chính mình. Hừ một tiếng, cô đột nhiên nhích lại gần anh, khàn giọng hỏi: "Tôi lớn lên không xinh đẹp hay sao?"
Lộc cộc một tiếng, đáp lại cô là cổ họng đang lăn lộn của Tống Thời Thanh, thân thể cũng nhanh chóng nóng lên.
…
Sau khi viết xong thực đơn, Khương Tuệ Tuệ đậy nắp bút lại, mở ngăn kéo để đặt bút vào, nhưng lại phát hiện trong ngăn kéo có một bức ảnh đen trắng cũ.
Trong ảnh là một đứa trẻ khoảng hai tuổi, trên tay ôm một con gấu bông, mặc một chiếc áo sơ mi kẻ sọc và quần yếm, giữa hai lông mày có điểm một chút màu đỏ, trông thật đáng yêu, y hệt như một cậu bé trong bức tranh Tết vậy.
Sự chú ý của Khương Tuệ Tuệ ngay lập tức bị thu hút, cô nhìn đứa trẻ trong bức ảnh và Tống Thời Thanh bên cạnh cô. Lông mày và mắt của hai người có phần giống nhau, cô có thể chắc chắn rằng cậu bé trong bức ảnh này chính là Tống Thời Thanh khi còn nhỏ.
Cô giống như là tìm được bảo bối, cô cầm bức ảnh trong tay, nhìn kỹ từ bên này sang bên kia, không kìm được mà đưa tay chạm vào khuôn mặt cậu bé trong ảnh, muốn tan chảy vì quá là đáng yêu: “Oa, Tống Thời Thanh, đây là anh khi còn nhỏ phải không? Khi còn bé anh thật là dễ thương và đáng yêu, với đôi mắt to như vậy, đang ôm một con gấu nhỏ, tôi thực sự muốn véo khuôn mặt nhỏ của anh."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/chuong-215.html.]
Khương Tuệ Tuệ cảm thán.
Nhưng lại nghe Tống Thời Thanh nói với giọng khàn khàn: "Bây giờ cô cũng có thể véo mà."
Giọng nói của anh có hơi nhỏ, giống như đang nói mớ, Khương Tuệ Tuệ nghĩ rằng bản thân cô đã nghe nhầm trong trạng thái hoảng hốt. Cô ngẩng đầu lên, rất kinh ngạc nhìn Tống Thời Thanh và xác nhận: "Anh, anh vừa nói cái gì? Anh nói..."
Tuy nhiên, cô còn chưa nói xong, Tống Thời Thanh đã bắt chuyện: "Tôi nói, bức ảnh này là mẹ tôi chụp ảnh cho tôi. Bà ấy rất thích chụp ảnh và nghĩ rằng những bức ảnh nên được dùng để ghi lại tất cả những điều tốt đẹp. Ban đầu tôi có vài album ảnh ở nhà, tất cả đều do mẹ tôi chụp, nhưng sau đó..."
Nhưng sau đó trong nhà bị lục soát, anh thậm chí còn chưa kịp bảo vệ mấy bức ảnh, đám thiếu niên cách mạng kia đã xông vào nhà, nói đó là bằng chứng phản loạn, liền đốt hết đi, chỉ để lại một tấm này.
Bầu không khí đột nhiên trở nên phiền muộn, Khương Tuệ Tuệ ngước khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn sự cô đơn trên khuôn mặt của Tống Thời Thanh, trong lòng cảm thấy có chút buồn bã. Cô mím môi, nhanh chóng chuyển chủ đề: “Dì ấy nhất định là trông rất xinh đẹp.”
“Ừ.” Ánh mắt của Tống Thời Thanh rơi vào trên gương mặt Khương Tuệ Tuệ.
Cố Diệp Phi
Anh gật gật đầu, trong ấn tượng của anh, mẹ anh cũng xinh đẹp như Khương Tuệ Tuệ vậy.
Bốn mắt nhìn nhau, Khương Tuệ Tuệ nhìn người đàn ông trước mặt mình đã trưởng thành và rất khác với người đàn ông nhỏ bé đáng yêu trong bức ảnh. Tim cô nhảy lên vài cái, trong lòng tràn đầy ý ác, không thèm để ý trước đó có nghe lầm hay không mà vươn bàn tay trắng nõn mảnh khảnh, thật sự chạm vào khuôn mặt gầy như d.a.o khắc của Tống Thời Thanh, sau đó vắt véo một cái.
Tống Thời Thanh cũng không ngăn cản cô, anh cũng không có ý định tránh ra. Anh chỉ đứng đó, để Khương Tuệ Tuệ tùy ý chạm vào má mình. Động tác của cô rất dịu dàng, dịu dàng đến mức khiến cổ họng anh nóng lên.
Sau khi Khương Tuệ Tuệ véo xong, cô mới nhận thấy đôi mắt sâu thẳm của Tống Thời Thanh, nhìn qua còn khá đáng sợ.